• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lý Tĩnh Gia tỉnh dậy, bên cạnh giường đã là một mảnh lạnh băng. Nàng mềm nhũn đứng dậy, móc lấy chiếc áo cà sa có phần oán giận.
 
Mỹ nhân trì trệ, mùi thuốc đắng quen thuộc lại tỏa ra, mắt phải “thình thịch” nhảy lên.
 
Người làm nàng là Dung Thanh, bắt nàng uống thuốc cũng là Dung Thanh, cái gì cũng toàn là Dung Thanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
A Noãn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bừng bừng lửa giận, cúi đầu đặt bát thuốc với đồ ăn xuống bàn, môi hồng hơi mở, cuối cùng vẫn phải nuốt mấy lời nói muốn nói vào trong. Sau khi quy củ hành lễ, liền bước ra khỏi cửa.
 
Lý Tĩnh Gia chân trần đi đến bên bàn, nằm bò lên bàn lại bắt đầu xuất thần.
 
Dung Thanh nói….
 
Trầm Dữ Chi không bao lâu nữa sẽ hồi kinh.
 
Nàng nên lấy tâm thái thế nào để đối mặt với nam nhân vốn không nên bị kéo vào trong ván cờ đây?
 

Cùng đi với chàng ta?
 
Ý nghĩ này nảy ra, trong đầu liền lóe lên bóng dáng Dung Thanh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phú quý ngất trời cùng với cái lồng giam to lớn cũng không thể trói buộc được nàng, thế mà nàng lại tự chui đầu vào lưới, bị một tên nam nhân khóa lại.
 
Lý Tĩnh Gia à Lý Tĩnh Gia, ngươi đã bao giờ nghĩ qua, cả đời này thật sự sẽ móc tim đem cho một người chưa.
 
“Bụp…” 
 
Bóng đen từ từ cửa chui vào, đụng phải màn che lụa mỏng, bị bắn ngược trên mặt đất, lăn đến bên chân Lý Tĩnh Gia. Nữ nhân đang lơ đãng hiển nhiên kinh sợ, mắt phượng ngơ ngác, nhìn chằm chằm quả cầu bên chân chau mày. 
 
Thật là to gan!
 
Đang muốn nổi cáu, bóng dáng thướt tha duyên dáng của Trầm Khinh Chi từ từ tiến vào, trên mặt xen lẫn chút trách mắng, một tay lôi kéo Thái Tử, gần như kéo vào người. 
 
“Cái đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy, mau nhận lỗi với Trưởng công chúa.”
 
Đứa nhỏ mở to mắt, tiếng ừng ực không ngừng, là tiếng non nớt truyền tới, chọc thẳng vào nơi mềm yếu nhất của nữ nhân: “Xin lỗi...”
 
Lý Tĩnh Gia trước giờ chưa từng cẩn thận nhìn tiểu Thái tử, ngược lại thấy quả thật có chút dễ thương. Khuôn mặt xinh đẹp mệt mỏi dần trở nên nhu hòa, thu liễm sự sắc sảo. Ma xui quỷ khiến véo lấy má nhỏ của đứa trẻ. Những gợn sóng mềm mại từng lớp từng lớp chồng lên nhau. Nàng trước đây không thích nhất chính là trẻ con….
 
Trong phòng yên lặng một hồi, Lý Tĩnh Gia bỗng chốc duỗi tay, muốn ôm lấy cái bánh bao mềm này. Không biết làm sao, tiểu Thái tử vừa mới làm chuyện xấu, có phần sợ hãi trốn đến bên cạnh mẫu hậu.
 
Đối mặt với sự kháng cự này, Lý Tĩnh Gia cũng không bận tâm. Trong ngực vốn có chút buồn rầu u ám được rót đầy một tia sáng.
 
Nàng trước đây chỉ mong ngóng những ngày tháng tối tăm ngột ngạt mau qua đi, bây giờ…..

 
Hình như có chút hi vọng.
 
Trầm Khinh Chi vẫn như liễu yếu trước gió như cũ, nàng rủ mày có phần áy náy, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay dẫn nó chơi hơi quá, nhất thời quên mất địa điểm, xin công chúa đừng quở trách.”
 
“Không sao.”
 
Thản nhiên nói ra hai chữ, tuy rằng có chút xa cách nhưng so với trước kia  có điểm không giống.
 
Trầm Khinh Chi nhẹ nhàng cười một cái, ánh mắt hời hợt dạo một vòng trong tăng phòng, cuối cùng rơi xuống bát thuốc vẫn còn đang bốc hơi nóng.
 
Chỉ thấy lông mày hơi xoi mói, nghiêng đầu nhìn Lý Tĩnh Gia: “Đây là thuốc của công chúa?”
 
Lý Tĩnh Gia trầm mặc gật đầu, không lên tiếng. 
 
“Thuốc này…..Công chúa uống bây giờ thôi, nếu như sau này thành thân, tuyệt đối không nên đụng đến.”
 
Trầm Khinh Chi lại mở miệng thêu, ngược lại thật giống như đại tẩu quan tâm muội muội.
 
Lý Tĩnh Gia không hiểu ý tứ câu nói này, nhìn chằm chằm bát thuốc mấy lần, có phần nghi hoặc nhìn Trầm Khánh Chi.

 
“Trước kia ta ở Bắc Địa, ít nhiều cũng học qua chút y thuật, trong chén thuốc này hẳn là có dược liệu tránh thai. Mặc dù đối với cơ thể hài nhi không có hại, nhưng dùng lâu ngày, bất luận phu thê sinh hoạt như nào, đều không có con trai nối dõi.”
 
“Có điều, hiệu quả loại thuốc này kém, dừng vài ngày có thể hồi phục như thường.”
 
Dược liệu tránh thai?
 
Lý Tĩnh Gia bỗng chốc dừng lại, ngón tay nắm chặt lấy khăn trải bàn.
 
Đây là thuốc Dung Thanh mang tới
 
Sao có thể….
 
Sao có thể là thuốc tránh thai?

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK