• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời càng ngày càng tối, mặt trời treo hờ hững phía tây chưa lặn hẳn.


 


Trước sức ép của các quan đại thần trong triều, Lý Ngang Câu nén giận sai người mang đồ đạc ở phủ công chúa đưa đến Kim Thiền Tự, lại phái không ít hộ vệ bao vây chặt chẽ ngôi chùa.


 


“Hoàng thượng vừa hạ lệnh giải trừ hôn ước, người đâu có nói sẽ không cho ta gặp mặt công chúa?”


 


Ở trước phật điện tối như mực, sắc mặt Trầm Dữ Chi hơi tức giận, hai tay nắm chặt, các gân xanh trên trán của chàng ta đã nổi lên cao.


 


Nhìn mấy người ngăn cản không cho chàng ta vào chùa, chàng ta suýt chút nữa đã xông lên đánh bọn họ.


 


“Thần cũng xin thứ lỗi với Trầm đại nhân. Hoàng thượng đã lên tiếng nói rằng Trầm đại nhân và công chúa có mâu thuẫn với nhau. Vì sự an toàn của người và công chúa, hai người tốt hơn hết vẫn là không nên gặp mặt."


 


Thị vệ đứng đầu không chút nào buông lỏng, lấy ra lý do thoái thác đã nói hàng trăm lần.


 


Trầm Dữ Chi cắn chặt răng, nửa người trên run lên vì tức giận.


 


Cái gì gọi là số mệnh cùng hướng?


 


Chỉ cần có thể ở bên cạnh công chúa, chàng ta tình nguyện bị núi đao biển lửa trừng phạt!


 


Bên trong chùa.


 


Một vài tiểu hòa thượng đang vội vàng mang theo những món đồ do phủ công chúa gửi đến, Trầm Dữ Chi cùng hộ vệ nói chuyện với nhau gần như không có tiếng động nhưng vẫn nghe được. Vì vậy mà bên trong chùa có thể dường như nghe thấy rõ ràng.


 


Dung Thanh sống lưng thẳng tắp chậm rãi đi tới chỗ tiểu sư đệ đang khiêng lồng gỗ, tiểu bánh bao màu trắng trong lồng gỗ bắt đầu meo meo kêu một tiếng, A Ly liền thẳng chui vào trong lồng ngực Dung Thanh.


 


Con mèo con ngày thường người ta chạm vào đều không cho chạm, song lúc này lại đang làm nũng, thỉnh thoảng cọ nhẹ vào cằm nam nhân với cái đầu đầy lông tơ mịn màng của nó.


 


Dung Thanh vuốt lưng nó vài cái rồi thấp giọng nói: "Nhìn ngươi xem”.


 


Chỉ thấy nam nhân hơi cúi người, đặt cục bông nhỏ trên mặt đất. mèo con giống như rất vui vẻ không do dự chạy về phía cửa.


 


Nhưng một lúc sau, giọng nói của Trầm Dữ Chi lại truyền đến: "Đây là mèo của công chúa, ta xem ai dám động!"


 


A Ly hét lên một tiếng dữ dội, sau đó truyền đến tiếng kêu rên của vài nam nhân. Khi y ngẩng đầu lên lần nữa, Trầm Dữ Chi đã bước vào chùa với con mèo con ôm trên tay.


Hắn nhẹ nhàng xoa đầu mèo con: “Ngoan, không sợ…”


 


Nhìn thấy cảnh này, Dung Thanh vẫn đứng ở chỗ cũ, đáy mắt vô cùng bình tĩnh, lông mày ẩn chứa cảm xúc không rõ. Sau khi nhìn thấy Trầm Dữ Chi đi hướng về tăng phòng, hình bóng màu đen mới rời đi.


 


Khi Trầm Dữ Chi đi đến lối vào của tăng phòng, Lý Tĩnh Gia đang nằm trên một chiếc ghế dài mềm mại trong phòng, những ngón tay mảnh mai và trắng nõn đang cầm một trang sách, sắc mặt nghiêm túc.


 


Ánh đèn mờ nhạt rơi khắp sàn nhà, tăng thêm một thêm một vẻ đẹp dịu dàng khác cho cả căn phòng. Chàng ta nhất thời không muốn phá vỡ vẻ đẹp tồn tại trước mắt này.


 


Các trang sách khẽ chuyển động, khi Lý Tinh Gia đang quay đầu sang một bên, nàng thoáng thấy nam nhân đang đứng ở cửa.


 


Nàng khẽ vén y phục, ngồi dậy khỏi ghế một cách cao quý lại kiêu sang.


 


“Trầm đại nhân?”


 


Thanh âm này lập tức kéo linh hồn đang trôi dạt của Trầm Dữ Chi trở về, tâm trạng ngưng trệ lại, cổ họng khẽ nhúc nhích, trên lông mày hiện lên vẻ đau khổ.


 


Chỉ thiếu một chút thôi.


 


Chỉ một chút nữa thôi.


 


Chàng ta có thể ngay lập tức bắt được ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn. Nhưng nó giống như một giấc mơ đẹp, khi chàng ta tỉnh dậy thì mọi thứ đã tan thành mây khói.


 


Giọng nói của nữ nhân ấy vẫn rất quen thuộc, chàng ta vẫn còn nhớ đến cái  ngày hôm đó, cái mùi hương thanh lạnh đó nằm trong vòng tay chàng ta, nói rằng muốn đi đến phía Bắc.


 


Những bức thư viết cho phụ thân và mẫu thân đều đã được gửi đi…


 


Làm sao chuyện này có thể…


 


"Tĩnh Gia, thực xin lỗi.”.


 


Nam nhân dừng lại đứng bên ngoài phòng, lời nói của chàng ta xen lẫn sự run rẩy, đôi mắt thành kính, dịu dàng của chàng ta đỏ hoe, thể hiện sự hối lỗi và hối hận.


 


Trái tim của Lý Tĩnh Gia như bị ai đó nắm lấy và kéo đi một cách thô bạo, cảm giác đau đớn như muốn nứt ra vô cùng khó chịu.


 


Nàng nhẹ nhấp đôi môi đỏ, tùy ý đặt sách vở xuống: "Trầm đại nhân không cần tự trách mình, ta và ngươi… vốn không liên quan gì đến nhau.".


 


Trầm Dữ Chi là người tốt.


 


Phụ mẫu trấn thủ biên cương, đức cao vọng trọng, tỷ tỷ ruột là đương kim Hoàng Hậu, dưới một người trên vạn người.


 


Những gì chàng ta có thể có được vốn dĩ phải nhiều hơn những gì chàng ta có như bây giờ.


 


Ngực Trầm Dữ Chi cuối cùng bị một câu nói kia đâm tới chảy đầy máu. Chàng ta lặng lẽ nhìn đôi mắt đẹp hờ hững của nữ nhân, trong đó thoáng qua một chút buồn bã, nhưng rõ ràng đã bị chàng ta bắt lấy.


 


Mặt trời đã lặn gần hết, căn phòng mờ mịt dần dần tối sầm lại, Lý Tĩnh Gia đứng lặng lẽ, bóng tối lớn lao dần bao trùm lấy nàng dường như muốn xóa sạch đi hy vọng cuối cùng trong lòng Trầm Dữ Chi.


 


Dục vọng điên cuồng sinh ra trong bóng tối, dày đặc quấn lấy cổ tay người, chàng ta đột nhiên xông tới, ôm Lý Cảnh Gia vào trong lòng.


 


“Tĩnh Gia, ta không sợ… Ta không sợ lời Phật gì hết, càng không sợ cái gọi là trời phạt, ta sẽ đưa thư cho phụ thân ta, nhờ ông ấy cử người đón chúng ta đi, chúng ta… Chúng ta đi phía Bắc, dùng tập tục của người Bắc cho nàng hôn lễ long trọng!"


 


Trầm đại nhân , người luôn tự chủ và dịu dàng, nay đột nhiên phát điên, một tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của nàng, tay còn lại ôm lấy sau gáy của nữ nhân, không chút do dự cúi đầu vào.


 


Lông mày Lý Tĩnh Gia nhíu chặt, nàng định né tránh, nhưng sức lực của nam nhân quá mạnh, nụ hôn nhẹ cuối cùng rơi xuống khóe miệng.


 


Làn da mềm mại thơm tho giống như một cái móc nhỏ, móc ra dục vọng bị đè nén bấy lâu nay của Trầm Dữ Chi, trần trụi bay lơ lửng ở bên trong trong phòng.


 


Nụ hôn mỏng manh lướt từ khóe miệng xuống cằm, đầu lưỡi ấm áp chạm nhẹ, như thể đang nếm thử một bảo vật tuyệt phẩm.


 


Bàn tay to đặt ở thắt lưng cũng từ từ luồn lên trên , nhiều lần do dự sau liền nhẹ nắn hai cục thịt mềm mại.


 


Lý Tĩnh Gia hít thở sâu, dùng hết sức tách Trầm Dữ Chi ra khỏi người, ánh mắt rõ ràng lại lý trí.


 


“Trầm Dữ Chi, đến đây là kết thúc.".


 


“Lý Tĩnh Gia!”


 


Đây là lần đầu tiên Trầm Dữ Chi gọi tên đầy đủ của nàng, đó là một tiếng gầm rú xen lẫn sự tức giận và thất vọng. Ngực chàng ta phập phồng dữ dội, chàng ta nhìn chằm chằm vào nữ nhân một lúc rồi quay lưng bước ra khỏi phòng.


 


"Ta sẽ gửi thư cho phụ thân ta ngay lập tức!"


 


" Trầm Dữ Chi!” Lý Tinh Gia nắm chặt tay, nhấc chân chạy theo sau.


 


“Sau này ngươi sẽ gặp một thê tử tốt hơn”.


 


Nhưng vào lúc này, Trầm Dữ Chi đã hoàn toàn bị ý nghĩ của chính mình khống chế, không có nghe thấy Lý Tĩnh Gia nói cái gì, bước chân vẫn không dừng lại.


 


Lý Tĩnh Gia vài lần muốn chàng lại, nhưng đều bị đẩy ra. Cuối cùng nàng cũng tức giận mà chạy ra ngăn thẳng trước mặt nam nhân: “Trầm Dữ Chi! Ngươi căn bản không biết cái gì hết! Ngươi nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao?”


 


…….


 


Lý Ngang Câu không cho Trầm đại nhân và Tĩnh Gia công chúa gặp mặt là không muốn cho hắn biết chân tướng sự thật đằng sau (bây giờ phụ mẫu chàng ta còn ở phía bắc, họ đang rất vội vàng và không biết phải làm gì), nhưng tất nhiên là Dung Thanh đã cho người vào làm việc gì đó/đầu chó.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK