Tấm màn của chiếc xe khẽ đung đưa, đầu óc Lý Tĩnh Gia rối bời, nàng đứng đó vài giây, vịn vào thành xe muốn đứng dậy.
Một tiếng "Phanh" truyền tới, một mũi tên bạc cắm vào khung xe, cả cỗ xe rung chuyển. Tiếng vũ khí va chạm cực kì chói tai.
Dung Thanh mặc đồ đen đứng giữa đám người. Tay phải cầm một thanh kiếm màu bạc. Chiếc áo cà sa đó không thể ngăn được luồng khí lạnh lẽo trên người, giống như một vị La Hán đã phát điên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam tử áo đen ở bên vòng ngoài khẽ run, vòng qua La Hán mấy vòng, không biết là ai động thủ trước, một đám người liền xông lên.
Ánh đao ánh kiếm xen lẫn nhau, trong không trung có tiếng sột soạt, bình minh ló dạng, bóng người mặc áo bào ánh sáng lung linh tô điểm bầu trời, trong chốc lát năm hoặc sáu người ngã xuống dưới thanh kiếm dài.
Máu đỏ sẫm phun ra rơi vào trên áo cà sa màu đen, biến mất không thấy tăm hơi.
Một đoàn ánh sáng màu bạc lại lóe lên, tiếng leng keng giống như tiếng sấm, đoàn đội dày đặc vừa rơi xuống một cái, khắp nơi đều là màu đỏ tươi nồng nặc mùi tanh hôi.
Dung Thanh đứng ở chỗ cũ, với khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm, như thể kẻ giết người khát máu vừa rồi không phải là y.
Bàn tay to buông lỏng, thanh kiếm bạc nhuốm đầy máu rơi xuống đất bằng một tiếng nổ.
Y lấy khăn tay màu trắng ở thắt lưng ra, chậm rãi lau sạch ngón tay, nhìn "chiến trường" hỗn loạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cẩn thận!” Giọng nói của nữ tử truyền đến từ phía sau, y khẽ quay lại, chỉ nghe thấy tiếng mũi tên ma sát trong không khí, bóng mũi tên xẹt qua tai y, tiếng da thịt và tiếng kêu đau đớn của nam nhân truyền ra cùng lúc.
Y hơi run rẩy đứng lên, hắc y nam tử ở phía sau chuẩn bị đánh lén ngã xuống đất phát ra một tiếng “Đông”, ôm lấy đầu gối trúng tên của mình kêu la.
Dung Thanh quay đầu lại, những gì y nhìn thấy là cảnh Lý Tĩnh Gia cầm cung nỏ.
Thân hình thẳng tấp, thần thái nghiêm túc, không có nửa phần mê hoặc. Nhịp tim của y bắt đầu tăng nhanh, trong phút chốc như nổi lên sấm chớp.
Cung nỏ bị nữ nhân tùy ý ném xuống đất, đôi má xinh đẹp của nàng nhanh chóng tới gần, cho đến khi tới bên cạnh y, quan sát y từ trên xuống dưới.
Nam nhân mới vừa trúng tên sợ hãi đứng lên, thất tha thất thểu bỏ chạy. Ánh mắt Lý Tĩnh Gia tối lại, nhấc chân đuổi theo, khi nhìn lại thì sườn mặt của nam nhân đã bị đôi giày thêu giẫm lên, không thể động đậy.
“Nói, ai phái ngươi đến đây?”
Giọng nói tức giận phát ra, toàn thân Lý Tĩnh Gia tỏa ra khí thế áp bách, càng ngày càng dẫm mạnh hai má của nữ nhân.
"Là…Là…Là bệ hạ". Sau khi nam nhân giọng run run nói xong câu cuối cùng, khuỷu tay buông lỏng, cũng không có động tĩnh gì.
Thân thể thanh tú của Lý Tĩnh Gia hơi giật mình, trong bản năng lùi về phía sau một bước.
Là…
Lý Ngang Câu?
“Đi”. Một giọng nam truyền đến bên tai, cổ tay bị người ta nắm lấy, y sải bước đi về phía xe ngựa.
Vừa rồi vị mã phu đã trúng mấy mũi tên nằm bất động trên vũng máu. Lúc này Lý Tĩnh Gia mới chú ý tới cảnh tượng trước mặt - trong ngõ nhỏ chật hẹp không lối ra, xác chết ngổn ngang khắp nơi, máu thịt mơ hồ. Vừa rồi nếu nàng bước ra chậm một bước, rất có thể sẽ không bao giờ gặp lại Dung Thanh.
Một lớp sợ hãi dày đặc và thắt chặt tan chảy từ lồng ngực, ngoại trừ bàn tay đang được nắm giữ, những nơi khác bắt đầu run nhẹ. Đôi mắt nàng đột nhiên bị bàn tay to che lại, Dung Thanh thở ra bên tai nàng: “Đừng sợ”.
Cuối cùng cũng bị kéo vào trong xe ngựa, hơi thở của nam nhân cũng rời đi. Khi nàng phản ứng lại, xe ngựa đã được Dung Thanh lái đi. Lý Tĩnh Gia hít thở sâu, chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ thấy trên y phục mỏng manh dính vết máu.
Đây là…
Máu của ai?
Nàng vén rèm xe lên, bóng dáng tấm lưng rộng làm người ta yên tâm, tà áo bay trong gió, đón ánh ban mai, phi nước đại về phía trước.
Đây là đại sư Trụ trì trước khi luôn cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần.
Hiện giờ y đã nhiễm phải hơi thở của mình, không chỉ từng bước tấn công trái tim, thậm chí còn mở rộng giết chóc.
Xe ngựa không chạy về phía Kim Thiền Tự, mà càng chạy càng lệch hướng, xuyên qua cây cối, cuối cùng dừng lại trước một cánh cổng lớn cũ kỹ.
Lý Tĩnh Gia đều đã quá quen thuộc với nơi này.
Khi nàng còn nhỏ, hằng năm vào những ngày rét đậm hay nắng gắt, mẫu hậu thường đưa nàng đến chỗ này. Nhưng từ khi Lý Ngang Câu lên ngôi, nơi này đã trở thành cấm địa, để hoang vu, tiêu điều.
Ngực nàng như bị kim sắt đâm vào, Lý Tĩnh Gia sững người tại chỗ, không thở nổi.
Nhưng Dung Thanh đã ôm nàng dậy rồi, chỉ nghe thấy "Ầm" một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, cảnh tượng trong sân kia vẫn như cũ. Nhiều loại hoa nở rộ, cỏ xanh rực rỡ, không có sự lộn xộn, cũ nát như trong tưởng tượng.
Lý Tĩnh Gia mặc kệ để nam nhân bế vào trong phòng, chờ khi nàng ngồi trên giường, cảm giác nhớp nháp và ấm áp trên tay đã đánh thức nàng.
Cô vô thức cúi đầu xuống, lòng bàn tay ửng hồng nhuốm một mảng máu lớn, nhìn mà ghê người. Con ngươi vì tập trung mà tự nhiên phóng đại, rơi vào người Dung Thanh.
“Ngươi bị thương!”
Trên đường đi, y không nói lời nào, nhưng lại cứng rắn chịu đựng cơn đau?
Thậm chí…
Còn lo lắng nàng sẽ sợ hãi!
Vẻ mặt Dung Thanh thản nhiên, coi như đấy không phải mình bị thương: “Ta đi xử lý”.
Ngay lúc nam nhân xoay người, trong ngực của Lý Tĩnh Gia nổi lên cảm giác khác thường muốn đứng dậy, ngăn trước người đối phương: “Ta giúp ngươi”.
Danh Sách Chương: