• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Wanhoo

Thanh Hòa ngoảnh lại nghiêm túc nói về một khả năng.

"Có khi nào có một khả năng..."

"Các ngươi thám hiểm bí cảnh."

"Còn ta dạo vườn nhà mình?"

Các con cưng ngỡ ngàng: "..."

Nếu là khi trước, bất cứ ai dám buông lời ngông cuồng với họ, có khi chưa nói hết câu đã bị xé rách miệng.

Ác hơn là phải bỏ mình nơi đây.

Đại gia tộc một tay che trời Bắc Hoang Bộ Châu cả vạn năm.

Không chấp nhận có thể lưu vong bộ châu khác. Tây Kỳ Bộ Châu là điểm đến "công bằng" lý tưởng, nơi đó quần hùng cát cứ, kẻ yếu là thức ăn của kẻ mạnh.

Bắc Hoang là thế này, không thích thì biến.

Nhưng Thanh Hòa nội lực thâm hậu lại thêm thân thế bí ẩn, họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thanh Hòa nhìn lướt qua các nam nữ trẻ.

Các trang tuấn kiệt ở Bắc Hoang có đạo đức hơn tất cả những người bị chặn bên ngoài. Khác với Tiết Nghĩa ngu ngốc, rất phản đối một người bắt nạt kẻ yếu.

Đổi lại là kẻ không biết trời cao đất dày, e rằng ngay từ câu đầu tiên cô nói kẻ đó đã nổi khùng tự tìm đến cái chết.

"Cô nương nói đùa." Thanh niên đứng gần cô nhất phá tan bầu không khí căng thẳng.

Rất có tình người biến lời của Thanh Hòa thành câu nói đùa để được cho qua.

"Tại hạ là thiếu cung chủ Mộ Thính Phong của Biệt Ly Cung, không biết tên họ của cô nương?"



Cô mỉm cười: "Người rừng không đáng nhắc họ tên."

"Nếu ta nhất định phải biết thì sao?" Mộ Thính Phong vẫn mỉm cười hòa nhã như gió xuân nhưng tạo áp lực thăm dò lên câu từ.

Mộ Thính phong nhìn cô chằm chằm: "Vừa gặp cô nương mà ta đã vô cùng vừa ý tựa đã quen từ lâu. Ta đây là người rất thích kết bạn, nếu cô nương không cho tại hạ đau lòng lắm."

Thanh Hòa điềm nhiên: "Ngươi cứ việc đau lòng."

Mộ Thính Phong nheo mắt: "Cô nương tự tin vào công lực của mình đến vậy?"

Các con cưng còn lại không hẹn mà cùng đứng lại gần Mộ Thính Phong.

Không cần biết bình thường thế nào, ít nhất lúc này tất cả đều là người Bắc Hoang Bộ Châu.

Người kia là dân vùng khác tất nhiên phải thống nhất tạo áp lực cho thiếu nữ bí ẩn.

"Cũng khá tự tin." Thanh Hòa nghiêm túc: "Các ngươi có cùng xông lên vẫn bị đánh chết."

"Hơn nữa ngươi nói thêm một câu thôi là mất tiền đồ sau này." Cô có lòng khuyên nhủ.

Theo kinh nghiệm cá nhân, không biết vì sao nhưng hình như thần sinh rất ghét thanh niên dẻo miệng.

Tuy không lấy mạng nhưng mạo phạm Thiên Đạo mà còn muốn đột phá trên con đường tu tiên?

Có cái khỉ ấy.

Câu nói tỏ rõ khinh thường của cô âm thầm khơi gợi bất mãn trong người nào đó.

...Triệu Hại.

Tên điên háu chiến nổi tiếng Bắc Hoang Bộ Châu vốn là con cháu đại gia tộc Triệu Thị. Tính cách cực đoan, khát máu, tàn khốc. Mười sáu tuổi giết cha mẹ, Triệu Thị không chịu nổi gạch tên cậu ta ra khỏi gia phả mặc cho cậu ta rất có thiên phú.

Kể từ đó cậu ta hoàn toàn mất khống chế, đổi tên thành "Hại". Không hiếm lạ trước thành tích tàn sát thôn làng tàn sát thành trì của cậu ta.

Mặc dù là mối hoạ lớn nhưng cậu ta mạnh lại độc ác, ra sức tiêu diệt hao tổn quá nhiều tài nguyên gia tộc, quả thật không biết nên làm gì với cậu ta.

Hơn nữa Triệu Hại giết người chuyên né danh môn, mọi người đành mắt nhắm mắt mở chịu đựng.

Dù căm ghét nhưng hôm nay không hẹn mà vẫn cùng chống lại người vùng khác.

Triệu Hại lúc này mất khống chế.

Cậu ta vô cùng thích hành hạ mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp đến chết.

Thiếu nữ mảnh mai, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người lơ lửng trên không nhìn xuống họ.

Cô ta còn có thân thế bí ẩn, thực lực mạnh, thỏa mãn các điều kiện.

Triệu Hại rục rịch.

Gã lùn nheo đôi mắt âm u, cứ nhớ về cảm xúc chân tay mềm nhũn vô cùng tuyệt vời của cô gái từng chết trong tay mình.



Cậu ta không giết cô gái đó ngay lập tức mà ngược đãi mười canh giờ. Tiếp đó hành hạ cha mẹ huynh muội của cô ta đến chết ngay trước mặt cô ta rồi mới hài lòng giết cô gái chìm trong tuyệt vọng.

Thiếu nữ này bí ẩn, xinh hơn cô gái kia, rất thích hợp...

Cậu ta dừng mạch suy nghĩ.

Âm thanh cuối cùng khi Triệu Hại còn sống nghe được đó là tiếng văng vẳng xa vời giống như tiếng hắt nước.

Đó là âm thanh kỳ lạ, âm thanh của cơ thể cậu ta nổ tung thành các mẩu thịt.

Từ đó Triệu Hại dừng suy nghĩ mãi mãi.

*

"..."

Xung quanh vắng lặng.

Các con cưng trợn mắt nhìn nhau, không ai biết Triệu Hại chết như thế nào. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu cái chết của cậu ta ắt có liên quan đến thiếu nữ phía trước.

Mọi người không hề cảm nhận được cô ta tấn công. Mãi khi Triệu Hại chết bất đắc kỳ tử mới ý thức được chuyện gì xảy ra.

Rốt cuộc cô ta mạnh đến mức nào?

Mộ Thính Phong hơi mất khống chế biểu cảm, cố gắng cười nói: "Cô nương có ý gì?"

Kiểu chết quen quen, Thanh Hòa biết ngay là Phất Thần ra tay.

À.

Cô hiểu rồi.

Thanh Hòa bình luận nhẹ bẫng: "Tên này chết chưa hết tội."

Cô gái không cần nghĩ ngợi, thẳng thắn nói ra câu trả lời, chặn đứng lời nói đã ra đến bờ môi của thần linh.

...Hắn đang muốn chỉ đích danh.

Kẻ này đột tử tại chỗ vì là kẻ tội nghiệp ngút trời. Hễ bị thần linh để mắt thì khó tránh được cái chết.

Dĩ nhiên giải thích không phải vì hắn biết Thanh Hòa mềm lòng trước cái chết ghê rợn. Giải thích chỉ là vì nếu không nói thì khó tránh khỏi hiều lầm thần linh, ghét thần linh.

Làm gì có chuyện thần linh quan tâm cảm xúc của thân quyến nhỏ bé.

Nhưng... Nhưng...

Nhưng... Cần gì phải giải thích lý do cho hành động của thần linh!

Hắn nghĩ hà khắc vậy đấy.

Bỗng dưng có hứng thì làm thôi, chỉ vậy thôi.



Có điều là hình như thân quyến của thần linh không cần thần linh giải thích riêng.

Thần linh chưa nói mà Thanh Hòa đã khẳng định.

Làm thần linh bị hẫng, trong lòng lan tỏa tư vị phức tạp run run khó diễn tả bằng lời.

Thần linh không biết cảm xúc dao động trong hắn lúc này là cảm giác của "được tin tưởng".

Vì hắn chưa từng được tin tưởng nên lạ lẫm.

"Cô nương cần phải giết người vô tội sao?" Mộ Thính Phong chau mày chấn vấn: "Tuy ta không quen Triệu huynh nhưng chưa từng thấy huynh ấy xúc phạm cô nương, vì sao cô nương ra tay?"

Thanh Hòa bị hỏi vẫn bình thản.

Trước câu hỏi vì nghĩa lớn của Mộ Thính Phong, Thanh Hòa chỉ trả lời một tiếng: "Ừ."

Sau đó?

Không có sau đó.

Suy cho cùng thì...

Dựa vào đâu?

Cô tôn trọng sự lựa chọn của thần linh nhà mình, cũng tin hắn sẽ không giết người không lý do.

Lại càng không nghi ngờ hắn chỉ vì người ngoài, hỏi Phất Thần tại sao lại giết người.

Mộ Thính Phong vẫn muốn dông dài, Thanh Hòa thì không.

Cô nhăn mặt: "Các ngươi tự tiện xông vào vườn hoa nhà ta rồi một người chết... vậy mà lại còn nói lý với ta?"

Mộ Thính Phong suýt nghi mình nghe nhầm.

Thiếu nữ đang nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK