Nói xong những câu ấy Thanh Hòa nhẹ lòng hẳn, ít nhiều cũng có ngại ngùng.
May mà cô quen với tình huống này.
Cô không nhìn thấy Phất Thần nên khi hắn im lặng, cô xem như chưa từng nói gì. Đợi khi cô bình tĩnh sẽ gợi chuyện mới, vậy là mọi thứ lại tự nhiên như thường.
Về chuyện thần linh nghĩ thế nào... Chắc là Phất Thần sẽ không nghĩ gì đâu.
"Hai người hơi giống nhau." Hải Lăng La không sợ nghị luận về thần linh, thiếu nữ nhìn chằm chằm cô, nói thẳng: "Cô là... thê tử của Thiên Đạo đại nhân sao?"
"Suyt!!! Không được nói câu đó!" Thanh Hòa kề tay vào miệng bảo cô mau dừng lại: "Câu đó là bất kính thần linh!"
"Ừ."
Thấy Phất Thần không có động tĩnh, Thanh Hòa nghi hoặc nhưng tự hiểu rằng: "Phất Thần đại nhân khoan dung không so đo cô lỡ lời."
Hải Lăng La bình tĩnh nói: "Thiên Đạo đại nhân tốt với ta quá."
"Không phải ai ngài cũng tốt, có thể là ngươi khá có duyên với ngài?" Thanh Hòa đoán bừa lý do, sau đó hỏi điều mà cô hứng thú: "Nhưng sao ngươi lại nói ta giống thê tử? Nếu có giống không phải nên giống cha con ư?"
Xoẹt.
Chớp lóe một cái.
Hải Lăng La chỉ trên đầu cô: "Có sấm sét trên đầu cô."
"À, thiên lôi đó. Ta bị bổ suốt, không sao đâu."
Hải Lăng La:?
Thiếu nữ người băng hơi nghi ngờ, nheo mắt nhìn cô.
"Hải Thanh Minh là phụ thân của ta, cô thấy chúng ta có giống nhau không?"
Hải Lăng La lặng lẽ nhìn Thanh Hòa như đang đợi câu trả lời của cô.
Thanh Hòa lắc đầu quả quyết: "Không giống."
"Ừ." Hải Lăng La nói: "Cô là người đáng yêu, Thiên Đạo đại nhân cũng rất... cũng khiến ta có suy nghĩ bất kính. Nên hai người không phải là cha con."
"Huynh trưởng cũng không giống."
"Bằng hữu... không giống."
"Khẳng định là người thương." Hải Lăng La khẳng định: "Mới giống đến vậy."
"Ngươi cảm thấy người thương rất tốt sao?"
"Phong Tự nói ta là người chàng thương, chàng cũng là người ta thương." Hải Lăng La không bi thương, không đau buồn khi nhắc đến người thương đã qua đời.
Cô ấy không cảm nhận được tình yêu nhưng lại nhớ rõ từng câu chữ người ấy nói.
Nói xong, Hải Lăng La yên lặng một lúc lâu như đang đắm chìm trong ký ức về đối phương.
Thanh Hòa nói với Phất Thần:
- Vô cảm không bắt nguồn từ căn bệnh nên không có cách nào cảm nhận tình yêu.
Thần linh không có cảm xúc nói:
- Em đang khuyên ta?
- Cái này đâu gọi là khuyên.
Thanh Hòa cười trừ:
- Em chỉ giúp ngài giữ vững quyết tâm tất thắng.
Phất Thần hờ hững nói:
- Ta không thất bại, cớ gì nói tất thắng?
Thanh Hòa dè bỉu:
- Dạ dạ, cho em quyết tâm tất thắng được chưa ạ?
- Em thất bại khi nào?
- Ngài đang khiến em cảm thấy tột cùng của thất bại!
Thanh Hòa hậm hực:
- Chí ít cô ấy còn cho em thấy em không đàn gảy tai... thần linh.
Nguy hiểm quá, may mà cô đã nuốt lại từ "trâu".
Thần linh xì khẽ.
Thanh Hòa lặng lẽ bĩu môi.
"Đi thôi." Cô nói với Hải Lăng La: "Tử Tô đang đợi chúng ta đó."
Dứt lời, thiên lôi lơ lửng trên đầu cô vẫn giáng xuống, xoẹt điện trên mái tóc cô.
*
Hôm nay Phất Thần có giáng bao nhiêu thiên lôi, Tử Tô vẫn đợi tập hợp với bọn cô ở bên ngoài.
Trước đó bọn cô đã nói trước sẽ gặp nhau ở động cầu đá có dòng suối kín chảy qua.
"Chữa khỏi rồi ư?" Tử Tô khó cầm được kinh ngạc, sợ hãi khi thấy Hải Lăng La hành động tự nhiên.
"Ừ." Nói ngoài miệng xong, Thanh Hòa nói bằng khẩu hình miệng:
- Tâm bệnh khó chữa.
Thiếu niên tuấn tú chợt hiểu tình trạng hiện giờ của Hải Lăng La, và cũng có suy nghĩ về thái độ của mình.
"Sợ hai người bị làm sao nên ta không đi xa." Tử Tô kể những gì mình phát hiện trong nửa canh giờ: "Nhưng ta phát hiện phủ đệ rất rộng. Hải Thương Lãng đã chết nửa canh giờ nhưng chưa ai đến tìm hắn."
Thanh Hòa nói: "Hắn đã hồn phi phách tán, nếu có người để ý đèn hồn của hắn sẽ nhận ra."
Tử Tô khá hiểu tình hình Hải Thị, hắn nói: "Chỉ có Hải Thanh Minh mới được vào từ đường kiểm tra đèn hồn bất cứ lúc nào. Không có gì bất ngờ, ông ta sẽ là người đầu tiên biết Hải Lăng La đã chết."
"Thế thì bắt ông ta đầu tiên." Thanh Hòa không hề do dự.
"Được." Tử Tô cũng đồng quan điểm.
Mặc dù mới gặp nhưng hai người đều có tính hấp tấp, dứt khoát nên rất ăn ý.
"Bắt đầu hành động!" Thanh Hòa hô khẽ, phù hợp với bầu không khí.
"Hành động." Tử Tô nói ít nhưng hùng hồn.
Hải Lăng La lạnh lùng: "Ừ, cẩn thận."
Ấy, còn thiếu một người.
Thanh Hòa mời Phất Thần cao quý hợp tác trong lòng:
- Phất Thần đại nhân, ngài vẫn chưa nói.
Phất Thần lạnh lùng:
- Đừng quấy nhiễu ta bằng chuyện phàm phu tục tử.
Lạ thật.
Sao hôm nay cứ kỳ lạ thế nhỉ. Cô mà thiếu làm phiền Phất Thần bằng chuyện phàm phu tục tử?
Thần linh hỏi:
- Có sao?
Thanh Hòa đến cạn lời:
- Không có ạ?
Thần linh bình tĩnh:
- Không có.
- Vâng ạ, vậy thì không có.
Thanh Hòa đã quen với thần linh đại nhân nóng lạnh thất thường. Thời gian có hạn, cô làm việc cần làm trước.
Cô dặn Hải Lăng La tự bảo vệ mình, bảo Tử Tô đi trước dẫn đường còn mình đi cuối bảo kê.
Hai người còn lại nghe theo.
- Lương thiện lại nhiệt tình.
Phất Thần nói lạnh lùng:
- Quả xứng với danh là lòng thương xót của ta.
- Ha ha, đương nhiên rồi ạ!
Thanh Hòa vui vẻ:
- Em phải truyền tiếng thơm của ngài khắp thiên hạ.
Phất Thần nói:
- Tùy em.
Sao vậy nhỉ, hắn không quan tâm thật sao?
Thanh Hòa và Phất Thần cùng không thấy có vấn đề.
Nên cô không nghi ngờ, toàn tâm toàn ý thực hiệnhành động tiếp theo.