• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Wanhoo

Rõ ràng đúng là "cô bé ngoan", "học sinh giỏi", "con nhà người ta", "mất bố mẹ lại vẫn lạc quan".

Bản tâm của cô gái bị chôn ở nơi sâu nhất bên dưới lớp lớp quy tắc.

Âm u, ám bụi dày.

Nhưng biết làm sao được.

Những cái "đúng" đó là tiêu chuẩn sinh tồn theo lẽ thường cô nương nhờ để sống ở kiếp trước. Những tiêu chuẩn đó cũng là mặt nạ đẹp đẽ của cô.

Thế nên nếu đã mất cái đúng.

Vậy thì cô là ai? Sống tiếp như thế nào?

Nhưng cô chết.

Rồi... Tình cờ gặp sự tồn tại khác.

Một sinh mạng độc nhất vô nhị khác.

Khoảnh khắc nghe thần linh nói câu đó, môi cô khô khốc không biết nói sao cho phải.

Ấm áp căng tràn lồng ngực.

Giống như quay lại lúc giao hòa với thần linh trong biển ý thức, cô len lén biến thành cá voi con bơi trong đại dương ngoi lên mặt biển nhìn bầu trời.

Núi băng, mây trắng kiêu ngạo lơ lửng trên cao.

Mặt biển phản chiếu hình ảnh bầu trời, thoáng chốc cảm tưởng như chiếc gương soi bóng trời cao.

"Vâng."

Cô đáp một tiếng nhỏ nhẹ.

Sau đó quả quyết với lòng tin thúc đẩy bản thân xúc động nói to: "Em sẽ nghĩ cách ngay bây giờ!"

Cá voi con trong lòng cô bơi tiếp.



Cô như bơi trong đại dương.

Lại cũng như bơi trên bầu trời.

*

Mặc dù Thanh Hòa chê Phất Thần thích nói đùa nhưng cô vẫn tâm phục mỗi lần thần linh khuyên nhủ nghiêm túc, răn dạy nghiêm khắc.

Cô luôn ưa phần thưởng mật ngọt của thần già... Thật sự thì phần thưởng của "thần già" luôn đánh sâu vào cô, cô lập tức an phận, ngoan ngoãn đi làm việc.

Đại khái là ưa mềm không ưa cứng.

Khỏi nói cũng biết không ngờ cô và Phất Thần giống nhau ở điểm này.

Tóm lại, sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng Thanh Hòa đã có kế hoạch, cô nói ngay với Phất Thần: "Em nghĩ ra rồi!"

"Ừ."

"Ngài nghe nhé, là thế này."

Thanh Hòa huơ tay múa chân, rất hăng hái vì một mình cô nghĩ ra kế hoạch.

Cô gắng đã cố gắng khống chế nhưng vẫn không giấu được nét thấp thỏm, chờ mong trên khuôn mặt.

"Ngài thấy vậy có được không ạ?"

Thần linh chỉ đáp lại một câu hờ hững.

"Chỉ cần em làm theo bản tâm vậy thì không phải sai lầm."

Ngoài ra không muốn đưa thêm bất cứ lời phê bình nào khác.

Thanh Hòa hơi do dự rồi vẫn gật mạnh.

"Được rồi!"

"Vậy thì làm thôi!"

Để cô xem xem kế hoạch "Gương Trời" chính cô nghĩ ra có tìm thấy kẻ độc ác ẩn náu trong nhóm kia không.

*

Nhóm tu sĩ vào Động Thiên được một lúc mới bàn xong kế sách vượt qua vực sâu.

Nhóm tu sĩ này có bảy người, có nam có nữ, khác biệt tuổi tác nhưng đều là những người ưu tú của thế gia vọng tộc.

Nhóm Mộ Thính Phong đi trước biến mất trong âm thầm nên nhóm bảy người này suy xét thận trọng. Bị ép phải bảo vệ nhau thành ra vượt qua cửa ải ban đầu.

Nhưng họ chưa kịp thử nghiệm, vực sâu không thấy đáy mịt mù sương bỗng nhiên biến mất.

Tuy nhiên sương mù vẫn còn đó không sao xua hết.

Mọi người chôn chân tại chỗ không dám nhúc nhích đợi đến khi sương mù biến mất.

Hiện ra trước mắt mọi người là khung cảnh diệu kỳ vô cùng đặc biệt.

Họ đang đứng trên hồ muối mênh mông bát ngát, bên trên đọng mặt nước phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Mặt hồ như tấm gương bạc phản chiếu trời xanh mây trắng, cảnh đẹp đối xứng không giống trần gian.



Nhưng không ai say mê cảnh đẹp.

Nơi càng đẹp càng tiềm ẩn nguy hiểm.

Có người hỏi người đàn ông trung tuổi dẫn đội: "Mộ Dung huynh, tại sao bí cảnh lại thay đổi?"

Giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên: "Sao ta biết, đợi một lúc nữa thì chết à?"

"Hử?"

"Hả?"

Mọi người khiếp đảm.

Mộ Dung gia chủ xưa nay lịch sự, nho nhã sao lại nói lời khiếm nhã?

Ngay cả Mộ Dung gia chủ cũng khiếp sợ, không hiểu sao mình lại thốt ra suy nghĩ thật lòng.

Có người giải vây: "Nguỵ trang nhiều năm rồi cũng có ngày lộ đuôi cáo."

Hả???

Người vừa nói sững sờ, Mộ Dung gia chủ trừng mắt tức tối tiểu đệ nhà mình.

"Thật sự là nghĩ gì nói đó."

"Khốn khiếp, ảo ảnh có vấn đề bắt lão tử nói thật!"

Giờ này mọi người đều đã biết bí mật của bí cảnh.

Vậy nên cuống cuồng ngậm miệng định giữ lại chút hình tượng còn sót lại.

Thế nhưng...

"Nơi đây gọi là Gương Trời. Phản chiếu suy nghĩ trong lòng con người đi vào và cũng trả lời thẳng thật."

Giọng nữ lanh lảnh vang lên.

"Mà còn không thể im miệng."

Thanh Hòa cười tít mắt nhìn nhóm tu sĩ im lìm đang cảnh giác mình.

Các tu sĩ hãi hùng.

Tại sao thiếu nữ xuất hiện?

Chẳng lẽ ảo ảnh tạo ra?

"Chỉ cần có người hỏi hoặc gợi chuyện, các ngươi sẽ tự động nói ra suy nghĩ thật lòng."

Đây là mở đầu cô thiết kế tỉ mỉ. Theo dự đoán của cô, tiếp theo sau đây sẽ là cảnh họ lục đục, cắn xé nhau...

"Thế cô là ai?"

Nhưng đây lại là suy nghĩ đầu tiên của họ.

Không may là bí cảnh này áp dụng cả với Thanh Hòa.



Vậy nên mở đầu vẫn khá bình thường...

"Ta?"

"Ta là sứ giả hộ hoa của Phất Thần đại nhân!"

Ngay sau đó là cảnh đọc bài diễn văn trôi chảy.

"Ngài cao thượng đến đáng thương!"

"Là Thiên Đạo địa vị cao quý vốn dĩ định sẵn cả đời vô địch nhưng lại cam tâm tình nguyện rũ bỏ hào quang chỉ vì thái bình thiên hạ!"

"Thần linh trong mắt người đời không gì là không thể."

"Nhưng chỉ có ta biết thần linh cũng rất yếu ớt, cũng sẽ bị thương."

"Ta rất muốn nâng niu Phất Thần đại nhân trong tay hoặc bỏ vào túi mang theo, vậy thì không ai có thể làm ngài bị thương."

Mặc dù thiết kế có lỗi nhưng sau ngỡ ngàng lúc đầu, Thanh Hòa lập tức dõng dạc thản nhiên đọc bài cảm nghĩ.

Phất Thần đại nhân đã nói chỉ cần làm theo bản tâm thì luôn đúng.

Từng lời cô nói đều xuất phát từ trái tim.

Thần linh: "..."

Phất Thần không còn gì để nói.

Chỉ lặng lẽ chặn thính giác của những con người kia trong chớp mắt.

Không ai được phép nghe!

Có điều nếu Phất Thần biết Thanh Hòa đang nghĩ gì, sợ là sẽ bỏ Thanh Hòa vào túi quăng xa.

Cô gái đang nghĩ...

Buff bí cảnh nói thật có tác dụng với thần linh không nhỉ?

Nếu hỏi hắn nghĩ gì về cô... Thần linh sẽ trả lờithế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK