"Đây là giải thích của ta cho câu hỏi của ngươi." Thanh Hòa nói: "Thứ nhất, hắn ta tấn công ta khi chưa phân rõ phải trái. Bị đánh lẽ thường tình."
"Thứ hai, Thiên Lý luôn tỏ tường. Phạm lỗi gì thì phải nhận hậu quả đó."
Chu Vinh mỉm cười: "Nếu như ta lại nghe ra cô đang hoa ngôn xảo ngữ thì sao?"
Thanh Hòa nghĩ ngợi, tỏ ra đồng cảm: "Vậy ta chỉ đành nói, ta không đề nghị ngươi khiêu chiến uy lực pháp bảo hộ thân của ta."
"Tiểu yêu nữ nói chuyện ngông cuồng thật!"
"Thôn nữ từ phương nào đến ăn nói thật thô lỗ!"
Chu Vinh không nổi giận.
Hắn ta vẫn bình tĩnh nhìn Thanh Hòa, nói thờ ơ: "Nghe giọng của cô nương, hình như cô là di dân vô cùng tin vào thiên lý?"
Mặc dù ông trời vẫn còn nhưng những người tin có thiên lý bị gọi là di dân cổ hủ.
"Ngươi muốn thế nào?"
"Ngày tại hạ còn chu du thiên hạ từng tiếp xúc với vài người như cô nương, hiểu được đại khái suy nghĩ của các cô." Chu Vinh mỉm cười: "Vậy nên ta nghĩ, nếu bên nào cũng khăng khăng mình đúng, chi bằng xin Thiên Đạo cho câu trả lời chính xác."
Thanh Hòa:?
Cô nghe nhầm ư?
Hay là Thiên Đạo mà họ biết khác với Thiên Đạo cô biết?
Không thì sao cô lại nghe ra họ đang bón cơm tận miệng cô?
Chu Vinh thấy cô ngờ vực thì cười thêm sâu.
"Cô nương đừng hoảng sợ, chỉ là trò chơi nhỏ thôi nhưng rất chính xác khi cần chứng thực ai nói dối."
"Ngươi thử nói xem."
Chu Vinh ngửa lòng bàn tay lấy ra một cái bàn cát từ trong túi đồ. Bàn cát dài khoảng hai thước, rộng khoảng ba thước, không to. Cát trắng trên mặt bàn như vụn ngôi sao lấp lánh nhè nhẹ, tạo cảm giác thanh tịnh như được gột rửa.
Cạnh bàn có một cây bút ngọc nhưng chỉ trụi lủi, không có đầu lông sói.
"Đây là Phù Kê Bàn, tại hạ cơ duyên xảo hợp có được." Chu Vinh nói: "Phẩm chất cận địa cấp, là bảo vật huyền bí kiểm tra nói dối."
Thiên địa huyền bí, pháp bảo thiên cấp là cấp bậc tiên nhân truyền lại, vậy nên địa cấp được xem như khó có được ở trần gian.
Nghe mọi người nói chuyện, Thanh Hòa biết cái bàn cát này là pháp bảo đưa Chu Vinh lên đẳng cấp khác biệt, hiếm khi cho người khác xem.
Vậy mà hôm nay lại cho cô xem, chỉ có thể là vì...
"Nó có rất nhiều thần thông, một trong số đó chính là đặt câu hỏi và viết câu trả lời đúng. Trừ khi thỏa mãn yêu cầu bất kỳ của người hỏi, nếu không sẽ thân tử đạo tiêu. Đây là ràng buộc tuyệt đối, kể cả có là tu sĩ Hóa Thần cũng không tránh được mất mạng. Tu sĩ Hợp Đạo cũng phải phục tùng."
Đại loại là một Bách Khoa Toàn Thư khảo sát.
Làm khó đối phương bằng câu hỏi xảo trá, ai không trả lời được trước thì người ấy thua.
Người đặt câu hỏi trong trò chơi này luôn có ưu thế.
Chu Vinh là chủ nhân, chỉ cần không phải tu sĩ Độ Kiếp thì không ai được ưu tiên hơn hắn ta.
Thanh Hòa nghe đến đây đã hiểu tại sao Chu Vinh sử dụng Phù Kê Bàn.
Hắn ta để mắt đến vòng ngọc thần linh tặng cô.
"Tại sao ta phải đồng ý? Chú ý giọng điệu của ngươi, ta là y tu, không phải tội nhân."
"Ta là hộ vệ của thủ lĩnh, có quyền truy nã, khám xét. Ít nhất... cô không có quyền từ chối ta điều tra khi còn trên đất Bắc Hoang."
"Vậy nên, khế ước được thành lập."
Cùng với câu nói cuối cùng, Thanh Hòa cảm nhận được số mệnh của mình bị dẫn đến bàn ngọc.
Phù Kê Bàn quyết định bá đạo không cho cơ hội từ chối?
Thảo nào trở thành pháp bảo đưa chủ nhân lên đẳng cấp khác...
Thanh Hòa hơi biến sắc, Chu Vinh không nén được mỉm cười.
Hắn không đề cập đến việc Phù Kê Bàn được luyện hóa ngày càng hòa hợp với hắn. Hiện giờ hắn có thể thay đổi câu trả lời của người khác, tóm lại là sẽ không làm mình trả lời sai.
Cứ sửa đi sửa lại, rồi sẽ có lần sửa đúng câu trả lời. Cho nên kể cả đối phương có trả lời thế nào, hắn vẫn luôn là người chiến thắng.
Hắn dám chắc bàn ngọc này sẽ mang lại chiến thắng cho mình.
Sau khi lấy được pháp bảo của tiểu yêu nữ, hắn lấy đại lý do xử tử cô ta là xong.
Làm sao yêu nữ này chữa khỏi cho Đại tiểu thư.
Chết thì chết thôi.
"Được."
Hắn không ngờ thiếu nữ lại đồng ý.
"Được."
Thậm chí còn nhìn hắn bằng đôi mắt thương hại.
Chu Vinh: Hử?
Cô ta thương hại điều gì?
Mọi người rất thích xem Chu Vinh đấu Phù Kê, bởi vì họ sẽ biết thêm nhiều kiến thức mới.
Thanh Hòa thản nhiên: "Ngươi hỏi đi."
Chu Vinh hỏi: "Ngươi có biết Bắc Hoang Bộ Châu có tổng cộng bao nhiêu ngọn núi không?"
Chu Vinh đặt câu hỏi cũng không biết con số cụ thể, nhưng không sao hết, Phù Kê Bàn biết.
Thanh Hòa có trả lời đúng, hắn cũng đổi đúng thành sai.
Thanh Hòa không cần suy nghĩ, lập tức viết câu trả lời lên bàn: "4321 ngọn núi."
Sai!
Con số này quá nhiều.
Chu Vinh từng xem công văn của gia chủ, nhớ mang máng cùng lắm chỉ đến hai nghìn. Không cần hỏi Phù Kê Bàn hắn cũng biết con số bốn nghìn là sai.
Nhưng mà...
Lạ là bàn ngọc không có phản ứng.
Thanh Hòa xoay bút ngọc, thắc mắc: "Sao bàn cát của ngươi không có phản ứng? Ta trả lời đúng sao?"
Chu Vinh:???
Cô ta trả lời sai, Phù Kê hãy nguyền rủa cô ta đi chứ!!
Pháp bảo địa cấp bị khinh nhờn lại không nổi giận, Chu Vinh đến phải nghi ngờ lẽ nào bàn ngọc chưa tỉnh ngủ?
"Cô đợi chút."
Chu Vinh bấm pháp quyết kết nối với thần thức của Phù kê Bàn, muốn nó đưa ra câu trả lời chính xác.
Hắn hỏi to: "Rốt cuộc có tổng cộng bao nhiêu ngọn núi ở Bắc Hoang Bộ Châu?"
Mọi người nhao nhao chụm đầu xem, họ cũng rất tò mò bộ châu của mình có bao nhiêu ngọn núi.
Việc này liên quan đến sự tồn tại của rất nhiều bí cảnh linh mạch. Sức người không đếm được, chỉ có pháp bảo cao cấp mới lần ra.
Bút ngọc nằm trên mặt bàn tự dựng đứng, viết con số lên cát...
- 2...
Đúng lúc này có cơn gió nhẹ thoảng qua thổi bay số đầu tiên. Bút ngọc vẫn di chuyển ghi xong nét bút cứng cỏi rồi đổ xuống bàn.
Chu Vinh thất thanh: "4321?"
Con số đang giễu cợt trí thông minh của hắn chăng.
- Em nói linh tinh đó.
Thanh Hòa gãi mặt:
- Hơi có lỗi với bách tính Bắc Hoang.
Kể từ khoảnh khắc này, không cần tận mắt nhìn thấy cũng đoán được thảo nguyên Bắc Hoang mênh mông lạnh giá có thêm gần hai nghìn ngọn núi.
Chu Vinh trợn mắt nhìn chằm chằm Thanh Hòa: "Rốt cuộc cô là ai?"
"Đừng chuyển chủ đề." Thanh Hòa không muốn trả lời, chỉ hỏi hắn ta một câu hỏi khó.
"Theo ngươi, hiện giờ có Thiên Đạo không?"
Mọi người bỗng nhiên im phăng phắng.
Như có sức mạnh khủng khiếp nào đó bóp nghẹt âm thanh khắp đất trời.
Huyền Vũ Di Chú.
Chu Vinh hiểu ra ngay lập tức, hắn ta kích động.
Thiên Đạo không phải từ cấm nhưng sẽ bị hóa thân của tiên nhân nhìn chằm chằm. Nếu trả lời không đúng mực, có lẽ sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Yêu nữ độc ác này rất xảo trá, định giết hắn bằng điều kiêng kỵ!
Chu Vinh lườm cô rồi vô cùng kính cẩn cầm bút ngọc, viết câu trả lời lên Phù Kê Bàn.
Các tiên nhân đừng trách ta, tất cả đều vì yêu nữ hồ ngôn loạn ngữ, không liên quan đến ta.
Hắn nghiêm chỉnh viết một chữ không.
Nhưng!
Cảm giác áp lực vẫn dao động, cuối cùng biến thành sấm sét giật đùng đùng giáng xuống làm hắn kinh ngạc.
Hóa ra áp lực nhìn chòng chọc không phải của tiên nhân, mà là...
Thanh Hòa nhún vai, vô tội nói: "Thấy chưa, ta đã nói mà."
"Trời giáng sấm sét là chuyện rất bình thường đúng không?"
"Trả giá cho hành động của mình."
Thanh Hòa cất bàn ngọc giả chết không dám nhúc nhích vào túi đồ. Sau đó phe phẩy ngón tay trước người Chu Vinh.
"Muốn cái gì nhỉ..."
Cuối cùng cô dừng ở miệng hắn ta.
Cô mỉm cười: "Lấy cái lưỡi miệng nam mô bụng bồ dao găm của ngươi vậy."