• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Wanhoo

Thần linh hứa với cô sẽ trở về bình an.

Thanh Hòa cũng hứa với hắn không làm hành động vừa rồi nữa.

Cô yên tâm đặt cái nệm êm ngồi canh trước quan tài của Phất Thần.

Thú thật, quan tài to đặt trước mặt, cô ngồi đây như đang túc trực bên linh cữu.

Nhìn từ góc độ khác, quả thật hắn đã chết được một vạn năm, cô nghĩ vậy cũng không sai.

Thực tế, hành động của cô rất nguy hiểm.

Phất Thần không thể nằm im mãi trong quan tài. Nếu nghi thức thanh lọc có sự cố khiến Phất Thần mất khống chế. Vậy thì chỉ trong chớp mắt, cô là vật sống gần nhất sẽ chết đột ngột.

Thanh Hòa muốn mỉm cười nhưng căng thẳng quá không cười được.

Cô sờ trái tim đập bình bịch, tay chân lạnh toát.

Lo lắng hơn cả đêm trước khi thi, sợ hãi hơn cả lúc bị họ Liễu tế sống. Mỗi một nhịp thở đều bất an, trái tim căng thẳng nhói đau.

Giờ phút này, không phải cô đối mặt với nguy hiểm.

Mà là thần linh, một người không hề liên quan gì đến cô nhưng lại hiện diện, hòa chung nhịp thở trong mọi mặt.

Phất Thần không dặn nếu có sơ xuất thì mình nên làm gì.

Hắn không cân nhắc đến chuyện đó tức hắn rất tự tin, không cần lo trước điều không may, phải không?



Thanh Hòa cố gắng dặn lòng Phất Thần sẽ bình yên vô sự từ các nhiều lý luận, nghiêm túc hơn cả khi thi đại học.

Ai bảo thì thi đại học dễ hơn xuyên không.

Thanh Hòa trái lo phải nghĩ, cam chịu số phận mình không thể chờ đợi bình tĩnh.

Cô thật sự rất lo lắng.

Thanh Hòa nhìn quan tài trước mặt, rất muốn xít lại gần hơn. Tốt nhất là gần đến mức nghe thấy âm thanh nhỏ bé bên trong.

Tiếc là Phất Thần không cho phép, cô cũng đã hứa sẽ không làm liều.

Cô thở dài, cuối cùng lấy ra nhành hoa ngắt trước đó cất trong túi.

Cô có rất nhiều hoa tích trữ để dỗ vui Phất Thần bất cứ lúc nào.

Cô đặt ba bông hoa đào cạnh nhau tạo thành hình dâng lễ. Thành thật lạy trước quan tài của Phất Thần, mặc niệm trong lòng:

"Ngài phải bình yên vô sự."

"Phải ra sớm nhé."

Sau đó cô kính cẩn đặt ba bông hoa ở gần quan tài, còn mình tiếp tục ngồi nệm đợi.

Cái đợi này không biết đã đợi bao lâu.

Tám tiếng? Chín tiếng?

Bất cứ tiếng gió tiếng cây nào cũng làm cô giật mình, nhịp tim đập nhanh.

Kết quả của thời gian chờ đợi dài căng thẳng đó là, Thanh Hòa không mệt mỏi rã rời nhưng lại lờ đờ, không tỉnh táo.

Vào cái lúc cô chống tay lên mặt, quan tài mà đôi mắt vẫn nhìn chăm chú... có động thái lạ.

Chính mắt cô nhìn thấy nó diễn ra như thế nào.

Đầu tiên là tiếng đùng chấn động cả quan tài.

Trong quan tài vang tiếng vật nhọn cào chói tai, và cả tiếng nói thì thầm ù ù, nức nở của người phàm trần. Lắng tai nghe lại không nghe rõ chữ, chỉ cảm thấy có tà niệm xâm chiếm cuồng nhiệt.

Nhưng lần này, trong quan tài không có ác quỷ kêu gào đòi đi ra. Sau âm thanh lớn lúc đầu, ấy vậy mà quan tài im lặng trở lại.



Trái tim Thanh Hòa đập mạnh, không biết mồ hôi túa khắp lưng làm cô ướt sũng người từ bao giờ.

Nghi thức thanh lọc kết thúc rồi sao?

Nhưng nếu đã kết thúc, thần linh sẽ báo cho cô biết để cô yên tâm.

Các trường hợp tốt và xấu cứ quanh quẩn trong đầu Thanh Hòa.

Cô đang nghĩ, chợt cái bóng đen sì lan ra ngoài từ khe hở quan tài. Nếu như ban nãy là ngôn từ dơ dáy, vậy bóng đen bây giờ là nghiệp chướng mà ác nghiệp tham lam thuần tuý hình thành!

Thanh Hòa căng thẳng.

Phất Thần không khống chế được ác nghiệp, để mặc nó lan ra ngoài, thậm chí còn có xu hướng tệ hơn.

Tình hình đang xấu thế nào?

Xích Tiêu cuống cuồng giậm chân:

- Thanh Hòa, cô mau nghĩ cách đi. Ác nghiệp ăn mòn thần linh quá mạnh, hình như Phất Thần đại nhân sắp mất khống chế!

Cùng với tiếng hét của Xích Tiêu, trận pháp màu đen xung quanh quan tài lập tức được kích hoạt. Bùa chú màu vàng kim lan đến quan tài, ánh sáng chói lóa tạo ra chữ "Trấn" trấn áp quan tài.

Đây là Thanh Tâm Trận Pháp mà ba nghìn tiên nhân tạo ra để trấn giữ Phất Thần, với mục đích giữ cho Phất Thần yên nghỉ, khó mà tỉnh lại.

Thực tế, trận pháp chỉ có hiệu quả khi một chút lý trí còn sót lại của Phất Thần phối hợp với nó, muốn mình bình tĩnh.

Còn nếu Phất Thần mất khống chế, trận pháp chẳng khác gì trang giấy.

Bình thường, Phất Thần coi trận pháp là hương thôi miên.

Thế nên lúc này.

Trận pháp màu đen không có tác dụng trấn giữ.

Tiếng trườn êm ru vang lên va chạm với quan tài gỗ khiến người nghe ghê rợn.

Thanh Hòa lạnh toát chân tay, quên cả hô hấp, trợn tròn đôi mắt nhìn cái thứ đẩy nắp quan tài.

Xương tay khô gầy trắng bệch vươn ra khỏi quan tài, đặt nhẹ lên thành bên, có cảm giác chết chóc kỳ lạ xuất hiện.

Người đi ra sẽ là Phất Thần cô quen ư?

Sau khi trở thành thân quyến của Phất Thần, lâu rồi Thanh Hòa chưa từng lo lắng về vấn đề giữa mình với Phất Thần.

Mặc dù thỉnh thoảng vẫn bị thần linh răn dạy, nhưng nhìn chung cô vẫn thoải mái, tự do tự tại.

Cô còn rất thích được Phất Thần răn dạy, bởi thế thỉnh thoảng cố tình hơi chống đối để thần linh phê bình cô.

Dưới cái nhìn của cô, bị người ta ràng buộc quy tắc cũng đồng nghĩa với được người ta quan tâm.

Cô rất thích cảm giác được để ý này.

Thế nên, cô thật sự không thể...

Thần linh chầm chậm ngồi dậy.

Bộ dạng của hắn không phải dáng vẻ đẹp đẽ Thanh Hòa quen, mà là bộ dạng lần đầu gặp mặt.

Bộ xương trắng.

Áp lực uy nghiêm rét lạnh và ác ý nồng nặng liên tục tỏa ra từ cái quan tài mà hắn ngồi ngay ngắn. Bóng tối như xúc tua ghê rợn che rợp bầu trời, chỉ nhìn thôi cũng đau đầu.

Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ lại cũng đẹp đẽ này đều sẽ bị tấn công mạnh vào tinh thần, ê ẩm cả đầu.

Trái tim của Thanh Hòa cũng nặng trĩu.

Cô sợ hãi, nhưng sợ hãi của cô không phải lo cho an nguy của bản thân, mà lo sợ về sự tồn vong của thần linh mà cô quen.

Cô gọi hỏi thăm: "Phất Thần đại nhân?"

Không trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK