• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Wanhoo

Đúng là trên đời có Thiên Đạo diễn hóa vạn vật. Cùng với đó là châm ngôn huyền diệu "Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật".

Thần linh thấy Thanh Hòa đứng ngây ra đó, biểu cảm lúc thì khó hiểu lạ kỳ, lúc lại cười trộm nho nhỏ, lúc lại tặc lưỡi khâm phục.

Dáng vẻ của ăn mừng chiến thắng.

Cô lẩm bẩm một mình: "Đúng là Phất Thần đại nhân có khác."

Thần linh hiểu biết cô đôi chút, biết cô đang nhử mồi mong có người tiếp câu nói của cô. Thế nên hắn quyết định đáp lại bằng sự lạnh lùng, không nhìn cô nữa.

Nhưng thanh kiếm thì khác.

Xích Tiêu muốn nói tiếp, muốn khen Thiên Đạo cùng cô.

Biết làm sao được, cậu ta bị cứ thích khen Thiên Đạo nên sơ ý lại cắn câu... Quả thật là thói quen khó sửa.

Nhưng...

- Ưm ưm ưm ưm ưm ưm!!!

Thần linh phong ấn miệng Xích Tiêu từ sớm, không cho Thanh Hòa có bất cứ cơ hội xằng bậy nào.

Thanh Hòa:...Không cần thiết phải như vậy.

Mặt cô viết rõ hai chữ tội nghiệp, tủi thân nói: "Phất Thần đại nhân, không nói em khó chịu."

Cô chưa từng giấu được chuyện gì với thần linh, cứ giấu trong lòng bức bối lắm.

Phất Thần:?

Không cho cô nói bật mà làm cô tủi thân?

"Nhịn." Thần linh lạnh lùng.

Thanh Hòa ngọt giọng: "Em không nhịn được thật mà."

"Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu."(1)

"Câu này không phải dùng như thế!" Học sinh khối xã hội lớn tiếng phản bác.

Thần linh cười lạnh như trào phúng cô không thông minh.

Có điều Thanh Hòa bị thần linh chế nhạo quen rồi, cô không quan tâm luôn.

Theo cô, con người ai cũng có khuyết điểm khi đem so với thần linh. Bởi thế cô lại càng buông thả bản thân trong việc tu hành... Đến mức thần linh luôn phải thúc giục, chấn chỉnh cô.

Thanh Hòa lảm nhảm, tự thuyết phục bản thân: "Em đang làm theo bản tâm."

Không nói ra suy nghĩ trong lòng, bản tâm của cô sẽ khó chịu đến chết.

Vậy đó không còn là nghe theo trái tim.

Cô bắn liến thoắng: "Đúng là Phất Thần đại nhân có khác, dễ dàng làm được..." chuyện mà đàn ông khác không làm được.

Tiếc là cô không nói trọn được câu.

Bởi vì Phất Thần dán luôn miệng cô nhóc, tuyệt đối không cho cô nhóc nói hết câu nói chấn động.

Thanh Hòa: Im lặng.jpg.

Không sao, chắc chắn Phất Thần đại nhân đã đoán được vế sau của câu ấy.

Nói ra được nên cũng nhẹ lòng, bản tâm của cô có chết cũng không hối tiếc.

Há há.

Cô nhóc cười tít mắt, đôi mắt long lanh cong cong.

Phất Thần hơi chau mày, không biết tại sao nha đầu này càng ngày càng xấc xược.

Nhớ ngày mới gặp còn là cô gái biết điều, lễ phép, kính trọng thần linh. Tại sao mới đó đã biến chất, trở thành người coi trời bằng vung?

Ừm...

Biết điều.

Lễ phép.

Kính trọng.

...

Thần linh im lặng thưởng thức ba từ này.

Hắn tiện tay cầm máu thịt của mình trong Động Thiên, tránh việc cô nhóc không nghiêm túc, nảy ra suy nghĩ kỳ lạ.

Cần Phất Thần hiện thân để bắt Thánh thể.

Sợi tơ sáng màu bạc lóe lên tung bay bên cạnh Thanh Hòa, chầm chậm quấn quanh bóng dáng ai đó mà Thanh Hòa vô cùng thân quen.

Có thân hình.

Có mặt mũi.

Có dáng vẻ lạnh lùng cô quen nhất.

Mái tóc dài đen nhánh buông xoã lạnh lùng. Thần linh gặp lại một phần của mình tách ra từ mấy vạn năm trước với vẻ mặt hờ hững, hơi rũ lông mi ngả màu vàng nhạt như không hề có cảm xúc dao động.

Cốc Thánh Động Thiên kích động vô cùng.

Phát giác thần linh hiện thế, bãi cỏ dưới chân hai người bỗng chốc mọc đầy hoa cỏ. Cuối cùng sinh ra một dây leo lớn dần, nhẹ nhàng vươn mình quanh chân Phất Thần như lưu quyến thần linh.

Dây leo này khác với dây leo bình thường ở chỗ nó có màu thâm đen, bốc mùi lạ nồng nặc.

Cốc Thánh Động Thiên khi chưa biến thân vô cùng bình thường. Vậy mà sau khi buông bỏ tất cả lớp nguỵ trang, để lộ hình dáng thật sự, Thanh Hòa mới biết hang động đã bị ô nhiễm nghiêm trọng đến mức này.

Ví với căn bệnh ăn sâu vào xương tủy không hề nói quá.

Mỗi một đoạn thân, mỗi một đường vân đều thấm đẫm ác niệm. Nặng đến mức sắp rớt nhựa đen.

Chuyện này... Chuyện này...

Con người ở Bắc Hoang Bộ Châu đã bòn rút, lợi dụng Cốc Thánh Động Thiên đến mức nào mới khiến nó thảm thương, khủng khiếp thế này?

Đừng quên, Cốc Thánh Động Thiên là một phần của Phất Thần!

Tích tụ ác niệm tham lam của con người mấy chục nghìn năm đã tạo ra kết quả đáng sợ thế này...

Thảo nào cái thứ ti tiện như họ Tiết cũng khơi gợi được một phần ác nghiệp trong Cốc Thánh Động Thiên, trút vào gia tộc nhỏ yếu.

Gọi là trút, chẳng bằng là ăn trộm.

Ác nghiệp của Cốc Thánh Động Thiên đã nặng đến mức có bị ăn trộm cũng không phát hiện.

Nó vẫn thực hiện lời hứa đối xử với con người năm đó. Biến cánh đồng hoang vu thành mảnh đất màu mỡ hết đời này qua đời khác.

Đây cũng là sức nặng ngàn cân lời hứa của thần linh. Có chết vô số lần vẫn không hối hận.

May mà Cốc Thánh Động Thiên vẫn có sức mạnh khổng lồ đếm được trên đầu ngón tay trong Tam giới.

Thanh Hòa không hề nghi ngờ dây leo này có thể ung dung siết cổ kẻ cảnh giới Độ Kiếp. Kể cả đối đầu với tiên nhân, e là vẫn giam hãm được đối phương, khiến đối phương khổ sở một hồi.

Song dây leo này không dám bất kính Phất Thần một chút nào.

...Hiển nhiên nó biết hắn là bản thể của nó.

Nó ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, nó cố gắng kiềm chế cảm xúc ngả mình nhẹ nhàng lên đám cỏ cạnh chân Phất Thần.

Nó cảm thấy mình bẩn, không muốn vấy bẩn thần linh thanh cao.

Lúc đầu Thanh Hòa chỉ khó chịu trong lòng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt có hơi nhiều sắc thái biểu cảm của thần linh, cô chợt thông suốt.

Cốc Thánh Động Thiên là một phần của thần linh vậy nên có suy nghĩ giống Thiên Đạo.

Cũng tức là Phất Thần biết ác nghiệp bẩn thỉu, đáng khinh.

...Vậy cái lúc mà hắn chấp nhận để mặc ác nghiệp của con người ô nhiễm mình đến mức ác nghiệp triền miên trong nguyên tác, hắn cũng có suy nghĩ giống như Cốc Thánh Động Thiên lúc này sao?

Trong truyện không miêu tả trực tiếp, Thanh Hòa sẽ không cho phép điều đó xảy ra ở tương lai.

Nhưng sự thật là chuyện đó đã từng diễn ra ở một vạn năm trước.

Mà ngày nay vẫn còn nhiều máu thịt của Phất Thần khắp thế gian chịu khổ.

Cô mới chớm nghĩ đã không chịu nổi, buồn bã đau thương ra mặt.

Cốc Thánh Động Thiên vươn một sợi dây leo nhỏ như muốn vỗ về cô.

Cốc Thánh Động Thiên không cần kiêng kỵ cô như với Phất Thần.

Nhưng khi sắp chạm vào cô, dây leo dừng lại.

Nó dừng lại trước bản thể vì tôn trọng.

Vậy nó làm thế với Thanh Hòa bởi vì sao?

Hình như cô nghe thấy tiếng thở dài của thần linh.

Phất Thần không ghét một phần cơ thể ô nhiễm nghiêm trọng, hắn quỳ một gối nâng dây leo yếu ớt.

Thanh Hòa tròn mắt ngạc nhiên.

Cô chưa từng thấy Phất Thần tỏ thái độ này.

Bình tĩnh tự nhiên không hề thấp hèn chỉ có riêng ở thần linh.

Hắn nói khẽ: "Vất vả cho ngươi."

Dây leo nghe vậy chảy nhựa đen như rớt nước mắt tích tụ mấy vạn năm qua.

Cốc Thánh Động Thiên chưa bao giờ hách dịch.

Kể cả ngày đó được Thiên Đạo ban cho hóa thân dưới trần gian, nó vẫn gánh vác nhiệm vụ bảo vệ vạn vật một vùng, phù hộ vùng đó mưa thuận gió hòa. Âm dương thiên địa sẽ không ngơi nghỉ trách nhiệm dù con người có nghiêng về phe ác.

Nhưng lòng tham của con người là vô tận.

Lời hứa này là khế ước phù hộ của thần linh, cũng là xiềng xích trói buộc thần linh.

Vậy nên dù Cốc Thánh Động Thiên có cố gắng thế nào, con người vẫn luôn sản sinh ra ác nghiệp tham lam. Thậm chí thân là một phần của thần linh, nó vẫn héo úa, suy kiệt trong chức trách bảo vệ trật tự.

Nó vắt kiệt tất cả những gì mình có để thực hiện khế ước đã quyết định với con người năm ấy.

Hôm nay cuối cùng đã đến thời khắc kết thúc sứ mệnh.

Cốc Thánh Động Thiên kiên quyết uốn éo trong bàn tay thần linh như muốn nói rằng nó không hề vất vả.

Từ nó, Thanh Hòa có thể nhìn thấy một chút dáng vẻ là Thiên Đạo ngày ấy của Phất Thần.

Dịu dàng mà xa vời, thanh bạch mà bao dung.

Thiên Đạo luôn dành cho trần gian lòng thương xót, ban cho chúng sinh cuộc sống tốt đẹp.

_

Chú thích

(1) Thành ngữ TQ, nghĩa là: Việc nhỏ không nhịn ắthỏng việc lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK