“Anh…anh chở tôi tới đây làm gì?” Chưa kịp hoàn hồn, cô đã bị anh bắt xuống xe, theo vào trong.
“Đi coi mắt. Không phải em muốn vậy à?” Anh không để cô bắt kịp tốc độ, chân dài sải bước nhanh lên tầng.
“Chờ đã. Tôi không chạy được.” Cô chật vật bám theo anh, tay không thể rút ra, mà mấy ngày này cô không tài nào bước nhanh được chứ nói gì đến chạy.
Anh liếc ra đằng sau, nhìn dáng đi loạng choạng như sắp ngã tới nơi của cô. Nhíu mày một cái, anh tự nhủ không thể cứ mãi khoan dung với cô thế được, nhưng bước chân không tự chủ chậm lại.
Mặt cô tái đi vài phần. Thôi xong…bụng cô lại có dấu hiệu nhoi nhói rồi. Cô bất giác đưa tay lên ôm bụng.
Ngồi vào bàn, cô thầm nhăn mặt. Cái bụng này…sao không dưng lại đau thế cơ chứ!
Đối tượng coi mắt còn chưa đến. Cô nhìn sang anh- hiện đang yên vị tại ghế ngay bên cạnh cô- thắc mắc lí do tại sao anh lại làm vậy, nhưng cơn đau như xé đã khiến cô bị phân tâm, vậy là cô im lặng ngồi tại chỗ.
“Cô là Hạ Nguyệt Lam?” Một anh chàng mặc vest màu ngà đứng cạnh bàn, hỏi cô.
“Vâng. Là tôi.” Cô gượng gạo nhìn lên, cười cho có.
“Đây là?” Anh ta đánh mắt nhìn Phong Bạch Ngôn- đang dùng ánh mắt lạnh băng nhìn lại.
“Đây là…anh họ của tôi. Anh ấy mới về nước nên tôi phải tới đón.” Cô đáp bừa. “Anh không phiền chứ?”
Anh nhìn cô. Hết sếp rồi lại đến anh họ? Cô chắc hẳn phải giỏi khoản nói dối lắm đấy.
“À…được rồi. Vậy chúng ta bắt đầu coi mắt thôi nhỉ?” Anh chàng tuy còn hơi khó chấp nhận, nhưng vẫn làm mặt dễ dãi ngồi xuống. “Tôi là Trình Thiên, năm nay 25 tuổi, là giám đốc công ty Đình An.”
“Tôi là Hạ Nguyệt Lam, năm nay 23 tuổi, là nhân viên văn phòng.” Cô giới thiệu. Công ty Đình An cũng là một trong những công ty con dưới quyền công ty Nhất Phong, thế mà từ trước tới giờ cô còn chưa gặp anh ta lần nào.
“Là vậy à? Cô biết nấu nướng và làm việc nhà chứ?” Anh ta hỏi, vẫy tay với nhân viên phục vụ để gọi món.
“Tôi có biết một chút.” Cô khó hiểu đáp. Có ai lại đi hỏi đối phương biết làm việc nhà không ngay lần đầu gặp không hả?
“Vậy là được. Cô xinh đẹp như vậy, nếu về sau chúng ta kết hôn, tốt nhất là cô nên bỏ việc, ở nhà làm nội trợ chăm lo gia đình, không nên ra ngoài nhiều.” Anh ta chỉ chỉ vài món trên menu, không thèm hỏi ý kiến cô mà trực tiếp phất tay chốt đơn với nhân viên kia.
Cô miễn cưỡng kéo khóe miệng lên thành một nụ cười gượng ép. Một kẻ gia trưởng như anh ta đến tận bây giờ còn chưa có người yêu là đúng rồi. Cô ghét nhất là cuộc đời mình bị sắp đặt bởi người khác.
“Anh nói xem tại sao tôi phải làm thế? Chúng ta cũng chỉ là đang tìm hiểu lẫn nhau, làm phiền anh tôn trọng tôi một chút.”
Bạch Ngôn ngồi bên cạnh không nhịn được cười thầm. Thấy chưa? Những kẻ này làm sao mà bằng anh được cơ chứ.
“Cũng chỉ là một nhân viên văn phòng tầm thường mà thôi, công việc như thế mà cô cũng tiếc à?” Anh ta dùng thái độ nhởn nhơ, hoàn toàn phớt lờ lời nói của cô.
Cô muốn đứng dậy và đấm vào cái bản mặt chết tiệt của anh ta một cái thật mạnh tay, đấm cho anh ta không thể chưng ra cái mặt vênh váo đáng ghét của mình ra ngoài nữa, đấm đến khi nào trong đầu anh ta tuột mất mấy chữ “trọng nam khinh nữ” thì thôi. Trong xã hội hiện đại lại có thể tồn tại những kẻ như vậy sao? Anh ta nghĩ mình tài giỏi hơn ai được cơ chứ?
“Anh Trình, tôi có lời này muốn nói với anh, và có thể là chỉ mình anh mới nghe được thôi.” Cô nói. Tay nắm chặt thành một nắm đấm run run như đang kiềm chế.
“Là gì?” Anh ta nhướng mày lên khiến bản mặt cứng ngắc trông như bị lệch.
“Đó là…một kẻ thích sắp đặt cuộc đời người khác như anh thì tốt nhất nên độc thân cả đời đi!” Cô lớn tiếng nói vào mặt anh ta, đứng dậy khỏi ghế ngồi. “Tôi không thể tiếp tục cuộc trò chuyện này, anh nên tìm những người “cùng đẳng cấp” với mình để nói đi.” Cô thấy người phù hợp nhất chính là những người đủ nông nổi để có thể hất thẳng những lời thô lỗ của anh ta và nhồi nó lại vào họng của chính anh ta, thử nhai lại xem nó có tư vị như thế nào.
“Cô…” Anh ta tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, mắt trợn lên, một dáng vẻ đầy hung ác.
“Xin phép. Tôi nghĩ mình không thể ăn nổi nếu ngồi cùng bàn với anh.” Cô vẫy tay gọi phục vụ. “Tôi sẽ thanh toán tiền bữa tối cho anh đây. Phiền anh đưa giúp tôi hóa đơn.” Coi như cô thà mất tiền còn hơn là để anh ta có dịp dây dưa với mình.
“Vâng.” Anh phục vụ nhanh nhẹn đi lấy đơn. “Đây thưa cô.”
“Thanh toán bằng thẻ này.” Phong Bạch Ngôn giơ tấm thẻ đen lên đưa cho cậu nhân viên. Lần này anh không cần phải nhúng tay chọc phá làm gì, anh cũng thừa biết cô còn lâu mới chịu được những kẻ như vậy mà, nhưng anh vẫn còn "ghim" chuyện này trong lòng, khó chịu lan ra tận ngoài mặt. Cứ như cô đang chối bỏ tình cảm của anh vậy.
“Không, tôi sẽ tự trả.” Cô ngăn anh lại.
“Thanh toán đi.” Anh nhìn cô một lúc rồi mới rút lại thẻ của mình.
“Vâng, hóa đơn của cô đã được thanh toán xong. Cảm ơn ạ.” Anh chàng phục vụ nhanh chóng lui ra.
“Cô dám khinh thường tôi?” Trình Thiên bị đẩy qua bên, đang tức giận nhưng không biết làm gì.
“Nếu anh muốn tôi thẳng thắn trả lời, thì tôi chính là không có một phân thiện cảm nào với anh cả. Tạm biệt.” Phải cảm ơn anh ta đã khiến tâm trạng của cô thêm tồi tệ, riêng cái bụng thôi đã đủ làm cô ức chế rồi.
Hai người bỏ đi, để lại cả một cục tức “cỡ bự” cho anh chàng.