Cách nhau có mỗi hai cái bàn, mà anh cảm thấy dường như không thể chạm đến cô, và hai người cứ như người lạ mặt. Nghĩ đến điều này, anh lại không cách nào chấp nhận được.
Dù cô đang cố tỏ ra rằng không quan tâm đến anh, song nếu ai để ý kĩ sẽ thấy cô chỉ cười gượng gạo, cô cố núp dưới những vị khách xung quanh để tránh khỏi ánh mắt nóng rực của anh. Hiện tại cô không thể đối mặt với anh được, ai biết bọn họ có thể làm lành hay không?
Cả ngày hôm nay cô đã suy nghĩ rất kĩ càng, nếu tương lai sau này hai người không đi cùng nhau, và đoạn tình cảm này chấm dứt từ đây, thì cô vẫn sẽ không hối hận. Có thể cô sẽ khóc, sẽ đau lòng vài hôm hoặc lâu hơn nữa, nhưng chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi, hai người không thể cố trốn tránh hiện thực mãi được. Anh và cô, hai người bọn họ còn cuộc đời của riêng mình.
Cô muốn nói điều đó với anh khi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, ít nhất là chưa phải hôm nay. Cô sợ mình sẽ bật khóc trước mặt anh mất.
“Thư kí Hạ, cảm ơn đã đến buổi tiệc của chúng tôi.” Cố Thanh Hà nổi bật trong bộ váy trễ vai màu đỏ rượu, tay cầm li rượu vang bước đến trước mặt cô.
“Ồ. Đó là vinh dự của tôi vì được mời đến buổi tiệc đính hôn của hai người.” Cô vẫn còn có chút bất ngờ, hai con người gặp nhau thông qua sự trùng hợp ngẫu nhiên và giờ thật sự đã về bên nhau. Bọn họ chính là duyên tiền định chăng?
“Có thể qua bên kia nói chuyện riêng với tôi một chút chứ?” Cô nàng chỉ về phía ban công bên ngoài.
“Tất nhiên rồi.” Cô gật đầu mỉm cười. Vị Cố tiểu thư này tuy có hơi nông nổi, song vẫn được cái bụng dạ hiền lành, nhìn cô ấy hạnh phúc như vậy cơ mà…
_____
“Phụ nữ bọn họ thật khó hiểu nhỉ?”
Bên này, Bạch Ngôn cũng bị Diệu Dương khéo léo “lùa” về một góc khuất tầm nhìn, anh đang thắc mắc lí do cậu ta làm như vậy đây.
“Ý cậu là sao?” Anh nhíu mày khó hiểu.
“Tôi muốn nói phụ nữ bọn họ thật sự rất khó chiều. Nhiều lúc cô ấy giận dỗi, vui vẻ, buồn bã hay tức giận nhanh chóng đến nỗi tôi còn không theo kịp. Tiến độ làm việc của tôi có khi còn không nhanh bằng độ thất thường của tâm trạng cô ấy.” Anh ta tiếp. “Nhưng anh nghĩ xem…tại sao chúng ta lại có thể yêu một sinh vật khó hiểu như vậy nhỉ?”
Anh không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào mặt anh chàng Diệu Dương. Mặc dù nói thế, nhưng ánh mắt anh ta nhìn về ban công lại rất chi là dịu dàng và ấm áp. Trong tình yêu, không phải cả hai bên đều thất thường sao?
“Tưởng tượng nếu người cô ấy yêu không phải tôi, tôi nghĩ chắc đời này không còn ai phù hợp với mình nữa. Tất cả đều nhờ thư kí Hạ, chính cô ấy là người đã kết nối chúng tôi lại với nhau.”
Anh vẫn im lặng không nói gì. Nhưng trong thâm tâm, anh nhận ra mọi chuyện đã thông suốt. Tình yêu…chính là cảm giác này sao?
“Cảm ơn cậu.”
“Không có gì. Có lẽ anh nên đi tìm cô gái của anh đi, tôi cũng phải đi đây.” Anh chàng mỉm cười đáp lại. Phong tổng hẳn là đã ngộ ra được một điều quan trọng rồi nhỉ?