• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên tĩnh chưa được mấy phút, ngay khi đạo diễn cùng Bác Nam trở lại, mọi người lại ồn ào vội vã tiếp đón nhà đầu tư lớn nhất bộ phim - Đức Lâm.

Lúc trong trạng thái làm việc, anh luôn có dáng vẻ lạnh nhạt và hờ hững hơn so với thường ngày mặc dù môi vẫn luôn nở nụ cười lịch sự. Anh bắt tay với đạo diễn, chào hỏi tất cả mọi người, thư ký đi cùng anh thì điều động cho người mang nước và trái cây vào phân phát.

- Đừng để ý đến tôi, mọi người cứ tập trung làm việc đi.

Bởi vì đoàn làm phim không một ai tham gia lễ cưới cả nên việc cô là vợ anh gần như là một chuyện bí mật. Bảo Trâm nheo mắt cười, đứng dậy lễ phép chào anh, giọng rất nhỏ.

- Anh rể đến gặp chị ạ?

Đức Lâm cũng cười, không hề giấu giếm.

- Đúng vậy. Anh đến chờ chị của em đi ăn trưa.

Nhận được câu trả lời, Bảo Trâm cũng không nói thêm gì nữa, quay về ghế để thợ trang điểm dặm lại phấn trên mặt, mà Đức Lâm cũng xách theo một chiếc ghế qua ngồi cạnh cô.

Hà Thư ngồi im một chỗ quan sát cả hai người, khẽ nhíu mày. Cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ. Rõ ràng ban đầu Bảo Trâm luôn bày rất nhiều trò để thu hút sự chú ý của Đức Lâm, còn tìm cơ hội nói chuyện và tiếp xúc với anh. Nhưng chẳng hiểu vì cái gì, đột nhiên cô ấy thay đổi, giống như thật sự chỉ xem Đức Lâm là anh rể của mình vậy.

Còn Đức Lâm vẫn giữ nguyên thái độ không mặn không nhạt của mình, dẫu là với ai cũng vậy. Mỗi nụ cười, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều thể hiện sự lịch lãm của anh, nhưng ánh mắt anh lại hoàn toàn lạnh băng, chẳng mang chút cảm xúc nào cả.

Nhưng khi anh nhìn cô, cô luôn có ảo giác rằng mắt anh như mang theo một tia sáng, vừa nhu hòa, vừa ấm áp. Và khi nhận ra sự biến đổi nhỏ nhặt đó, cô đã bối rối đến mức không thể nhìn thẳng vào anh thêm nữa.

Hà Thư khẽ hắng giọng, chăm chú nhìn vào máy tính của mình. Một phần lý do cô không muốn để ý đến anh là vì khi nhìn khuôn mặt tươi cười sảng khoái ấy, lại nghĩ tới tình cảnh khổ sở với cơ thể vừa mệt mỏi vừa khó chịu của mình, cô lại thấy hết sức bất công. Với tư cách là một cựu vận động viên từng tham gia đấu chính trên sân quốc tế, cô cảm thấy cực kỳ mất mặt khi bản thân luôn là người kiệt sức trước trong “cuộc chiến” với anh mấy ngày nay.



Với nhiều lý do như thế, cho nên việc cô tỏ ra cáu kỉnh với anh là một chuyện cực kỳ dễ hiểu. Và anh cũng tự giác nhận thức được chuyện đó.

Nhân lúc mọi người đang hỗn loạn không ai để ý đến nơi này, Đức Lâm nghiêng người xáp lại gần cô, hạ giọng bên tai cô.

- Em vẫn còn giận à?

Hà Thư lạnh nhạt liếc anh một cái, không đáp, thái độ cực kỳ rõ ràng. Anh mím mím môi, nhỏ giọng cầu hòa.

- Anh biết hôm qua anh hơi quá đáng, anh hứa lần sau sẽ không như vậy nữa. - Đoạn, anh rụt rè đưa tay ra, cầm lấy ngón út của cô. - Tha lỗi cho anh đi mà.

- Câu này anh nói mấy lần rồi. - Hà Thư trừng mắt. - Sáng nào anh cũng nói, đến tối thì quên sạch sành sanh. Anh nghĩ em sẽ tiếp tục mắc lừa à?

Đức Lâm không lên tiếng nữa. Tay anh xoa nhè nhẹ lên ngón út của cô, Hà Thư sợ bị mọi người phát hiện nên lập tức gạt tay anh ra, sau đó quay lưng lại với anh, lóc cóc gõ máy tính.

Phía đằng sau không còn động tĩnh nào nữa, sau đó có người vỗ nhẹ vai cô. Quay đầu lại, đạo diễn đã ở đó, hơi mỉm cười.

- Cô có thể dẫn giám đốc Lâm tới văn phòng làm việc được không?

- Sao cơ? - Hà Thư ngơ ngác không hiểu, mắt liếc về phía người đàn ông đứng bên cạnh. Anh không nhìn cô, đôi mắt lơ đãng quan sát Bảo Trâm và Bác Nam đang vừa cầm kịch bản đối diễn với nhau vừa nhỏ giọng thảo luận.

- Giám đốc Lâm muốn mượn chỗ để làm việc một lúc, buổi trưa anh ấy muốn mời đoàn làm phim đi ăn. Cô quen với nơi này, hẳn là cô biết hiện tại có phòng nào còn trống đúng không?

Hà Thư nhướn mày lại nhìn về phía anh, cuối cùng đành phải đồng ý. Cô đặt máy tính xuống, lịch sự hướng dẫn anh qua tòa làm việc của giáo viên. Thư lý không hề đi theo anh, chỉ đứng tại chỗ khoanh tay nhìn mọi người bận rộn.

Suốt đoạn đường, Hà Thư vẫn không nói với Đức Lâm câu nào, một phần cũng là do cổ họng cô hơi khó chịu. Dẫn anh tới một phòng trống xong, đang tính quay người rời đi, đột nhiên anh nắm lấy tay cô kéo vào.

Cửa đóng lại, cô đã bị anh đè vào cửa, anh còn nghiêng đầu áp môi lên cổ cô, hôn nhẹ.

- Anh thật sự sai rồi mà, đừng làm mặt lạnh với anh nữa, được không?

Hà Thư không đáp, cũng không hề phản kháng. Cô chỉ đứng im như vậy, nghiêng đầu sang hướng khác.

- Hà Thư à! - Giọng Đức Lâm hơi khàn đi. - Nếu em còn không chịu nói chuyện với anh, anh sẽ tạo một dấu hôn ở chỗ bắt mắt nhất ngay trên cổ em đấy.

- Anh có biết xấu hổ không vậy? - Cuối cùng cô cũng đành chịu thua, khẽ hỏi. - Anh còn dám dọa em cơ à? Đấy mà là xin lỗi hả?



- Anh không dọa đâu mà. - Đức Lâm dụi đầu lên cổ cô. - Anh thật sụ muốn để mọi người biết em là vợ của anh.

Rốt cuộc anh ấy có nhận thức được những lời mà anh ấy nói rất dễ gây hiểu lầm không vậy? Bọn họ chỉ là những người phải lấy nhau để làm cầu nối thúc đẩy thương mại cho hai nhà, tại sao anh cứ phải nói những lời giống như bọn họ là một cặp vợ chồng thực sự yêu thương nhau vậy chứ?

- Thư à! - Đức Lâm đứng thẳng dậy, nhìn vào mắt cô, khẽ hỏi. - Anh… có thể hôn em không?

Hà Thư nhìn anh, lời từ chối vốn rất dễ nói ra nay lại không thốt lên được. Chẳng hiểu vì sao nhìn vào mắt anh lúc này, cô bỗng nhiên do dự.

Anh đang nhìn cô rất chăm chú, ánh mắt như chất chứa cả một ngọn núi lửa. Nóng rực, triền miên, dồn dập, và tưởng như có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Ánh mắt đó luôn xuất hiện mỗi khi hai người cận kề nhất.

Đức Lâm đưa tay kéo khẩu trang của cô xuống, ngón tay vuốt nhẹ lên đôi môi đang hé mở của cô. Lời bên môi mãi vẫn chẳng thốt thành lời, mà khuôn mặt anh lại càng ngày càng áp sát lại. Ngón tay cô run rẩy cuộn tròn, tim đập lại đập nhanh như trống tỏi.

Vì sao lúc này cô lại chẳng thể từ chối anh dứt khoát như trước nữa?

Là vì hai người đã làm chuyện thân mật nhất, nên cơ thể này không còn bài xích anh nữa ư?

Lúc hai đôi môi chỉ còn cách nhau tầm 1cm, chuông điện thoại trong túi cô chợt vang lên, tâm trí cô giống như vừa được thức tỉnh. Cô mở lớn mắt, chống tay lên ngực anh rồi đẩy mạnh anh ra xa mình, sự hoảng hốt chẳng thể che lấp được trong ánh mắt.

Ngẩng đầu lên, cô thấy rõ sự ngỡ ngàng và mất mát trong mắt anh. Đôi mắt ấy khiến tim cô như thắt lại. Cô không dám nhìn lâu, giả vờ vội vã lục tìm điện thoại trong túi áo.

Nhưng khi thấy tên người gửi đang nhấp nháy trên màn hình, sự bối rối của cô cũng dần chìm xuống. Cô nhíu mày nhìn cái tên đó hồi lâu, lâu đến mức điện thoại tự ngắt và thông báo một cuộc gọi nhỡ.

Tầm hai giây sau, cái tên đó lại nhấp nháy lần nữa. Bấy giờ, như đã lấy lại tinh thần, Đức Lâm chậm rãi bước lại gần, lên tiếng hỏi.

- Ai vậy?

Nhưng chẳng cần phải chờ đáp án của cô, anh cũng đã nhìn thấy tên người đó. Chuông điện thoại lại ngắt đi, cả căn phòng chìm trong sự im lặng với bầu không khí gượng gạo và khó xử vô cùng.

Hai giây sau, chuông điện thoại lại vang lên. Hà Thư vô thức nuốt nước bọt, tay siết lấy điện thoại.

Bối rối. Hoảng loạn. Những cảm xúc ấy cứ đan xen với nhau khiến lòng cô rối bời. Chuông điện thoại lần nữa lại tắt, sau đó lại tiếp tục réo lên inh ỏi. Người bên kia dường như không biết thế nào là từ bỏ, như thể nếu cô không bắt máy thì sẽ tiếp tục kiên trì mãi. Cuối cùng, Hà Thư thở hắt ra, quay người mở cửa.

- Em ra ngoài một lát.

- Đừng đi! - Ngay sau khi cô vừa dứt câu, Đức Lâm đã ngay lập tức nắm lấy tay cô, lên tiếng. Tay anh hơi siết lại, giọng nói chất chứa sự van nài. - Đừng đi, được không?



- Em… chỉ nghe một lát thôi. - Cô không quay đầu, chỉ gạt tay anh ra, sau đó bước đi. Chuông điện thoại lần nữa lại tắt. Và đúng như dự đoán, hai giây sau, cái tên “Minh Tú” lại tiếp tục nhấp nháy trên màn hình.

Cô nhìn chằm chằm nó hồi lâu, cuối cùng vẫn bắt máy.

- Alo?

- Xin hỏi cô là bạn gái của anh Minh Tú đúng không?

- Sao?

- Chúng tôi liên hệ từ bệnh viện thành phố. - Không chờ câu trả lời của cô, đầu giây bên kia đã nói tiếp. - Anh Minh Tú gặp tai nạn, hiện đang được cấp cứu. Chúng tôi cần người nhà của anh ấy đến làm thủ tục.

- Anh ấy sao rồi?

Đầu giây bên kia im lặng một lúc, sau đó mới trả lời.

- Trước hết cô hãy đến đây trước đã, tình hình cụ thể chúng tôi sẽ trao đổi với cô lúc gặp…

- Tôi không phải bạn gái của anh ấy.

- Sao cơ?

- Nếu cô đã mở được máy của anh ấy để tìm ra số tôi, vậy thì cô vui lòng tìm tên “bố” hoặc “mẹ” trong danh bạ của anh ấy. Đó mới là những người có tư cách giám hộ để làm thủ tục cho anh ấy, cũng là những người có tư cách nghe về tình hình của anh ấy lúc này. Vậy nên đừng gọi cho tôi nữa. Tôi và anh ấy không có quan hệ gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK