- Em đi gì đến?
- Ban nãy em bắt taxi.
- Để anh đưa em về.
- Không cần đâu, để em tự về được rồi. Bố anh còn ở đây mà...
- Ông cụ nằm đây vì có tuổi và di chứng tai biến, không có gì nghiêm trọng cả. Ban nãy anh đến trò chuyện với ông ấy rồi, đang định về thì gặp em.
Nói xong, Đức Lâm đã ôm Bắp ra đến cửa. Hà Thư vội vã theo sau.
- Hôm nay may nhờ có anh. Để em mời anh một bữa nhé?
- Giữa chúng ta còn phân biệt chuyện đó sao? - Đức Lâm liếc cô một cái, mỉm cười. Hà Thư vẫn chưa kịp hiểu những lời anh nói là có ý gì, ngơ ngác hỏi lại. - Sao cơ?
- Em và anh sắp kết hôn rồi, còn để ý đến chuyện ai mời ai sao? Em đang cầm tiền của anh còn gì?
- À...
- Đứa bé kia đâu rồi?
- À, anh nói Bơ hả? Nó ở nhà, em trai em đang trông nó.
- Em trai em? - Đức Lâm hơi dừng bước, khuôn mặt trông có vẻ suy tư. Hà Thư quay lại nhìn anh. - Sao vậy?
- Anh chưa gặp em trai em. Nhân tiện hôm nay dùng bữa với nhau luôn, em thấy thế nào?
- À... Để em gọi điện hỏi nó đã nhé, em trai em có hơi hướng nội, em sợ nó không thích mấy bữa ăn thế này.
Đó là cô nghĩ vậy. Nhưng mà cô càng không ngờ đến thằng em nhà mình lại đồng ý ngay lập tức sau khi cô đề cập đến chuyện ấy.
Ngồi trong một nhà hàng sang trọng, sau khi gọi món xong, Đức Lâm bảo muốn chào hỏi chủ nhà hàng nên rời đi một lát. Bơ và Bắp đang ngồi trên chiếc ghế trẻ em bên cạnh ăn ngô chiên, sau khi truyền nước xong Bắp đã ngưng sốt, nhưng trông thằng bé vẫn có vẻ còn mệt. Bơ ngồi bên đút nước đút đồ ăn cho em, khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng như bà cụ non vậy.
Hà Thư nhìn con xong mới nhìn qua em trai mình, dùng khuỷu tay thúc lên người cậu một cái.
- Vụ gì thế? Không phải em ghét tới những chỗ thế này sao?
- Thỉ thoảng tới ăn một bữa cũng được mà. - Dương lật lật menu xem một lúc. - Đồ ăn chỗ này ngon lắm đó.
- Vào vấn đề chính đi. - Hà Thư đưa tay qua gấp quyển menu lại, nhíu mày. - Em chưa từng làm gì khác người mà không có lý do. Nói đi, em đang nghĩ cái gì vậy?
- Chẳng lẽ em không được gặp anh rể sao? - Dương cười cười. - Bố bảo một tháng nữa hai người sẽ kết hôn còn gì?
- Sẽ có một cuộc gặp chính thức giữa hai nhà trước khi hôn lễ diễn ra. Chị tin là bố đã nói với em điều này rồi.
- Bố nói rồi. - Dương cười khẩy, mất hứng quăng quyển menu lên bàn. Hà Thư nhíu mày nhìn thái độ đột ngột thay đổi của em trai. Cô hiểu vì sao cậu lại bày ra vẻ mặt như vậy. Bởi vì những chuyện thế này không chỉ mới xảy ra một hay hai lần trước đây. Cô đã xem mắt rất nhiều người, quyết định kết hôn với rất nhiều người, nhưng chưa có lấy một lần thành công. Bởi những người đó lần lượt đều vì yêu một người khác mà hủy bỏ hôn sự với cô.
- Dương...
- Em chỉ muốn biết anh ta là người như thế nào mà thôi. - Dương hướng mắt về phía quầy thu ngân. - Em muốn biết liệu anh ta có giống như những người khác hay không? Em không muốn chị phải chịu cảnh ấy thêm nữa.
- Em phải biết những lần trước đó chị không hề có cảm giác bị tổn thương.
- Nhưng họ xúc phạm chị. - Dương quay phắt đầu lại, nhíu mày. - Họ đồng ý đến với chị, nhưng sau đó tất cả đều nuốt lời. Em biết chị không yêu họ nên chị sẽ không cảm thấy tổn thương hay bị phản bội, nhưng chị phải bảo vệ được tự tôn của mình chứ? Chị vốn không phải là người như vậy, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác chị đều để mặc họ dẫm mình dưới chân mà đùa giỡn như vậy?
- Ừ, đúng là bây giờ chị chẳng còn chút tự tôn nào cả. - Hà Thư mỉm cười, cô không hề tức giận trước những lời mà Dương nói. Cô cầm khăn giấy, vươn người lau miệng cho hai đứa con. - Kể từ giây phút chị trở về nhà, từ giây phút chị thỏa hiệp và cầu cạnh bố, chị đã không còn tự tôn nữa rồi. Tự tôn chỉ giành cho những kẻ chiến thắng, một kẻ trắng tay như chị thì có quyền gì chứ?
- Chị...
- Em có biết vì sao bố muốn chị làm giáo viên không? - Câu chuyện lại được bẻ lái sang hướng khác, Dương nhíu mày, lắc đầu.
- Bởi vì nếu ông ấy cho chị một vị trí lớn hơn với một chỗ đứng tốt hơn, chị sẽ lấy lại được tự tôn của chị. - Hà Thư quay qua nhìn cậu, cười. - Để đảm bảo chị ngoan ngoãn nằm trong tay ông ấy, ngoan ngoãn nghe lời ông ấy, cho nên ông ấy mới muốn chị làm giáo viên. Một giáo viên nhỏ không tiền không quyền không thế, lương của chị thậm chí còn chẳng đủ ăn nữa là phải chăm sóc hai đứa con, mà một trong hai đứa còn bị bệnh. Năm đó chị xin ông ấy tìm tim cho Bắp nhưng ông ấy không làm, em nói xem, đến cả cháu của mình còn dùng làm quân cờ như vậy, tự tôn của chị thì có là gì?
Sắc mặt Dương rõ ràng xấu đi, hai tay đặt trên bàn đã siết chặt lại từ bao giờ, gân xanh trên tay nổi lên. Hà Thư đặt lên tay Dương, vỗ nhẹ.
- Đừng giận. Chẳng có gì để giận cả.
- Cho nên năm đó chị rời đi một mình, bỏ em lại, là vì thế sao? - Giọng Dương hơi khàn đi, đầu cúi thấp che giấu biểu cảm trên mặt.
- Em vẫn trách chị chuyện chị bỏ em lại sao?
- Em có thể không trách sao? Từ lúc mẹ mất, em chỉ còn mỗi chị. Căn nhà đó chẳng có ai là người thân của em cả, vậy mà chị vẫn...
- Em biết rõ đáp án còn gì. - Hà Thư xoa đầu Dương. Cậu bực bội gạt mạnh tay cô ra. - Em thà ăn xin, thà nhịn đói, cũng không muốn sống như vậy.
- Nhưng chị lại không thể. Nếu đến em cũng rời đi, như vậy kẻ được lợi nhất chẳng phải người phụ nữ ấy sao? Vậy sự ra đi đầy uất ức của mẹ chẳng phải sẽ trở nên công cốc sao? Chị ở lại sẽ chỉ là cái gai trong mắt người phụ nữ đó, bố cũng chẳng hề coi trọng chị, vậy thì người ta có thể bắt nạt chị. Nhưng em thì khác. Ông ấy luôn ao ước có một đứa con trai, người phụ nữ kia không thể sinh con được nữa, lại có tính chiếm hữu rất mạnh, ông ấy không thể ngoại tình, vậy ông ấy không bảo vệ em thì bảo vệ ai? Em ở lại sẽ không chịu thiệt, còn có thể khiến người phụ nữ kia sống trong bất an nữa. Tuyệt vời như vậy còn gì?
Dẫu biết những gì Hà Thư nói là đúng, nhưng cậu vẫn chẳng thể nguôi ngoai cảm giác bực bội trong lòng một chút nào. Chàng trai hai mươi tuổi vẫn chưa trải sự đời, chưa từng va vấp, vậy nên càng chưa biết cách thu những gai nhọn trên người. Gặp chuyện không ưng ý sẽ xù lông, chỉ biết quát mắng, chỉ biết tự trách. Nhưng rồi một ngày nào đó, khi chấp nhận được những chuyện bất công, chàng trai này rồi sẽ trưởng thành thôi.
Chí ít là bây giờ, những đạo lý mà cô nói không nhiều, những cậu đã có thể hiểu cả. Chẳng qua cậu vẫn chưa thể thuyết phục bản thân phải chấp nhận mà thôi.
Cô trở về nhà đã ngần ấy năm rồi, nhưng em trai cô lại chưa một lần quở trách, chưa một lần tức giận. Bên cạnh cô có hai đứa trẻ, cậu chưa từng thắc mắc chúng đến từ đâu, chúng là của ai, vì sao lại có chúng. Năm đó, chàng trai này mới chỉ có mười bốn tuổi, vậy mà lại tận tình cẩn thận chăm sóc cháu của mình, yêu thương chúng, bao bọc chúng, chiều chuộng chúng vô điều kiện. Thay bỉm, bón sữa, cho ăn, dỗ ngủ, chơi đùa, cho uống thuốc, mỗi một khoảnh khắc đều có cậu, để cậu nhìn một đứa trẻ nhỏ như bàn tay từ từ lớn lên.
Giữ kín tâm tư của mình lâu như vậy, nhưng có lẽ vì hôm nay không chịu được nữa mới bộc phát. Nguyên do có lẽ là vì lần đầu tiên được gặp mặt đối tượng thứ n sẽ kết hôn hụt với chị gái của mình chăng?
- Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, việc của em là chăm chỉ học rồi tốt nghiệp, được không?
- Anh ta... - Dương lại liếc về phía Đức Lâm, anh vẫn đang trò chuyện với chủ của nhà hàng này. - Sẽ giống với những kẻ trước đó sao?
- Chị không biết. - Hà Thư cười, chống cằm. - Chị chỉ hi vọng anh ta là người đơn giản như những người trước đó.
Đơn giản một chút thì mới dễ giải quyết được, nếu không sẽ rất rắc rối.
Dương quay lại nhìn cô, cô cũng nhìn cậu, đuôi mắt cong cong. Đột nhiên trong lòng cậu có một suy nghĩ táo bạo và phi lý, cậu nuốt nước bọt, khẽ hỏi.
- Chẳng lẽ là chị...
- Hai người đang nói gì vậy? - Giọng Đức Lâm vang lên cắt ngang câu nói dở dang của Dương. Cậu hơi giật mình, lập tức ngậm miệng lại. Hà Thư vẫn giữ nguyên tư thế nhìn Đức Lâm, đáp. - Nói lung tung ấy mà. Người kia lại là bạn anh sao?
Đức Lâm nghiêng đầu nhìn về phía sau một cái.
- À, ừ, đúng vậy.
- Bạn anh toàn những người đỉnh thật đấy nhỉ? Trưởng khoa tim, rồi còn chủ nhà hàng nổi tiếng. Có khi nào anh quen cả diễn viên ca sĩ gì đó không?
- Đừng nói đùa nữa. - Đức Lâm cầm cốc lên nhấp một ngụm rồi nhìn Dương, chìa một tay ra. - Lần đầu gặp mặt em. Anh tên là Lâm.
- Chào anh, em tên Dương. - Dương đưa tay ra bắt lại, thằng bé điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, còn cố tình làm ra vẻ chín chắn không hợp tuổi.
- Ừm, hẳn em cũng biết anh và chị gái của em...
- Em biết ạ, cho nên em mới muốn gặp anh. - Dương cười nhẹ. - Những người trước đó em không được gặp, đúng hơn là chưa kịp gặp, vậy nên em rất tò mò không biết chị em đã và đang qua lại với những dạng người gì.
- Vậy em thấy anh thế nào?
- Em không biết ạ! - Dương thật thà lắc đầu. - Giả vờ làm người tốt một lần thật ra rất dễ, cho nên đối với em ấn tượng ban đầu không quan trọng lắm.
- Nhưng đến cả việc giả vờ ngay lần đầu gặp cũng không làm được thì chẳng phải càng vô dụng hơn sao?
- Ừm... - Dương xoa xoa cằm. - Nếu vậy thì hiện tại em thấy anh không vô dụng chút nào.
- Cảm ơn lời khen của em nhé!