Cây trà trụi lủi ban đầu giờ đây mọc ra không ít chồi non, mầm mới mềm mại, có vài cành chồi non bắt đầu duỗi thân. Tuy rằng cây trà được nàng ấy tu bổ còn chưa lớn, nhưng tốc độ sinh trưởng cũng nhanh đến kinh người.
Nàng trực tiếp cho người đào cả rễ cây trà này ra, trồng vào trong chậu, sau đó đưa đến biệt trang Kỳ gia cho Kỳ Hữu Vọng, còn gọi cho nó cái mỹ danh: "Đây là cây trà tặng cho tứ lang, hi vọng tứ lang có thể thích."
Đối với việc bảo dưỡng cây cỏ, chăm sóc bồn hoa thì thật sự Kỳ Hữu Vọng chẳng thấy hứng thú, nhưng đây là Chu Thư tặng cho nàng, tất nhiên nàng sẽ vui sướng nhận lấy, sau đó đặt trong đình viện, mỗi ngày rảnh rỗi thì chăm sóc một chút.
Mặt khác nàng cắt mấy cành lá dư thừa xuống, cắm vào trong đất, chờ cho rể mọc dài ra, rồi lại dời vào trong chậu, sẽ thành một chậu cây trà.
Những cây trà trong chậu cũng không lớn như những cây trà trồng nhiều năm, hơn nữa càng ngày càng nhiều chồi mọc ra, chậu cây trà càng ngày càng tươi tốt.
Chu Thư thường xuyên đến đây, phát hiện cây trà nàng tặng cho Kỳ Hữu Vọng kia đã mọc đầy mầm lá, chậu hoa gặp hạn được Kỳ Hữu Vọng dời đi cũng vẫn còn tồn tại, hơn nữa đã mọc rễ nảy mầm rồi.
Phải biết rằng thời gian cây trà sinh trưởng càng lâu năm thì một khi dời gốc càng khó sống sót, càng miễn bàn đến việc Kỳ Hữu Vọng lại dời nó trồng vào trong chậu.
Chậu cây trà của Chu gia đều là nàng bắt đầu bồi dưỡng từ cây giống, nhưng như thế cũng nuôi chết rất nhiều cây. Nhưng Kỳ Hữu Vọng không am hiểu chăm sóc hoa cỏ chỉ tùy tiện nuôi dưỡng, mà lại chăm lớn được, nàng cảm thấy bản thân cũng có chút hâm mộ ghen tị với tài năng này của nàng ấy rồi.
Kỳ Hữu Vọng hồn nhiên không biết, còn kéo lấy Chu Thư mà nói: "Ở đây có chín chậu cây trà, ngụ ý là trường trường cửu cửu, đến lúc đó chúng ta chuyển mấy chậu đến nhà chúng ta, đặt trong phòng trà một chậu, cầm thất một chậu, còn có phòng ngủ của chúng ta, thư phòng..."
Chu Thư mỉm cười, nói: "Đã muốn trường trường cửu cửu, nếu tách ra thì không còn tính vậy được, đến lúc đó lại trồng chín chậu khác, dù sao chỉ cần tứ lang chăm sóc, đều có thể sinh trưởng tươi tốt được hết thôi!"
Nàng dừng một chút, lại hỏi: "Trước kia tứ lang nuôi gia cầm, nuôi cá, dưỡng thỏ, chẳng lẽ chưa từng nuôi chết con nào sao?"
Kỳ Hữu Vọng suy nghĩ một hồi: "Ta không có ấn tượng gì."
Chỉ có ấn tượng đầu tiên là được khắc sâu, khắc sâu đến mức khắc cốt minh tâm chính là nàng nuôi chết cả một đàn heo lớn!
Có lẽ hiện tại nàng càng chú trọng dự phòng dịch heo, cũng có lẽ là trời cao cảm thấy kiếp trước nàng chăn heo quá mức thất bại, cho nên sau khi cho nàng thai xuyên, lại nhân từ với nàng hơn một chút, đến này cũng chưa phát hiện được heo nàng nuôi bị chút bệnh vặt nào.
Vì thế Chu Thư lại đến hỏi Chu lão mẫu, nàng nhớ Chu lão mẫu từng nói khi Kỳ Hữu Vọng sinh ra có hiện tượng tường thụy, hơn nữa bà nhìn Kỳ Hữu Vọng lớn lên, rất nhiều chuyện Kỳ Hữu Vọng không có ấn tượng, nhưng có lẽ bà vẫn còn nhớ.
Chu lão mẫu thấy Chu Thư, tâm tình rất phức tạp, bà không ngờ lần trước chỉ vì để Kỳ Hữu Vọng quý trọng vị bằng hữu không dễ gì kết được này, cho nên bà tung ra không ít chiêu, kết quả không ngờ, đúng thật là thân phận của Kỳ Hữu Vọng lại bị Chu Thư phát hiện, nhưng đồng thời hai người cũng trở thành phu thê giả.
Bà cảm thấy rối rắm, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tuy rằng thuở nhỏ Xuân Ca nhi luôn làm ầm ĩ, chốc lại ôm gà về nuôi, chốc lại làm hư hết cả một ao cá chép, lại càng nuôi thỏ dưỡng cỏ đến tràn lan, nhưng không thể không nói, quả thật nàng nuôi dưỡng rất khéo tay, nếu không phải nuôi tốt, cũng không đến mức lan tràn."
Không nói chi khác, nói đến thỏ nàng nuôi, Kỳ Hữu Vọng chỉ ngẫu nhiên mua một ít về nhà nuôi, nhưng trong lúc nuôi những con thỏ này cũng sẽ giao phối, sau đó sinh ra một đống thỏ con, một ổ có bảy, tám con, ăn nhiều, mà lớn cũng nhanh.
Mỗi ngày tôi tớ trong nhà dọn phân cho chúng đến đau đầu, mà không không phải là nhặt xác cho chúng.
"Hương vị thì thế nào?" Chu Thư lại hỏi.
"Hương vị cũng không khác gì thịt thỏ, thịt cá bình thường, cũng không nhớ rõ lắm."
Chu lão mẫu nói xong, lại hỏi: "Sao Chu tiểu thư lại quan tâm đến những chuyện trước kia của Xuân Ca nhi đến vậy?"
Chu Thư không hoảng loạn chút nào, trấn tĩnh mà nói: "Dù sao sau này ta và tứ lang cũng phải chung sống với nhau, hiểu biết nàng ấy hơn một chút, ngày sau cũng có nhiều chuyện để nói hơn không phải sao?"
Chu lão mẫu vui mừng nói: "Chu tiểu thư thật có lòng."
Sau khi hỏi thăm từ chỗ Chu lão mẫu xong, chu thư mơ hồ hiện lên suy nghĩ, tường thụy của Kỳ Hữu Vọng đến tám phần là thật, chỉ là lúc nhỏ cũng không rõ ràng, hiện tại mới càng hiển lộ.
Mà theo nàng quan sát thì Kỳ Hữu Vọng hoàn toàn không biết được việc này, cho dù ngoài miệng luốn nói bản thân có tường thụy, nhưng chưa từng thật sự để chuyện này trong lòng.
Tường thụy của Kỳ Hữu Vọng có thể mang đến phúc lành đến nơi nào? Giống như thôn Chử Đình, tựa hồ chỉ có Đình Trà Trà Sơn và phụ cận thôn có được cây cối sinh trưởng tăng cao, ngoại trừ heo Kỳ Hữu Vọng nuôi, thì hương vị thịt heo ở những hộ khác dường như cũng không có thay đổi rõ ràng...
Bỗng nhiên Chu Thư nghĩ đến, nghe nói khi Kỳ Hữu Vọng sinh ra, điều hiện ra rõ nhất là vạn vật hồi sinh. Nàng đoán là, 'Tường thụy' của Kỳ Hữu Vọng phỏng chừng chỉ có lợi cho cây trồng, nhưng nếu các động vật ở gần nàng ăn những cây trái này, có lẽ chất thịt cũng sẽ thay đối tương đối.
Đương nhiên, cũng liên quan đến việc heo của Kỳ Hữu Vọng vẫn luôn thích thân cận với nàng ấy, cũng không ngoại trừ trên thân thể nàng ấy có gì đó hấp dẫn chúng, chỉ là heo nhà khác không có cơ hội đến gần nàng ấy, cho nên không thể nào hưởng ké phúc lợi này.
Ý niệm này một khi đã mọc rễ nảy mầm sẽ khó mà xóa bỏ, một mặt chu thư lại cảm thấy bản thân có nên suy xét đến nguyên do khí hậu hay không, mặt khác lại cảm thấy nguyên do này cũng không quá đáng tin.
Nhìn gương mặt mềm mại của Kỳ Hữu Vọng, đột nhiên nàng muốn bắt lấy cái gọi là 'Tường thụy' này, để bản thân được kiến thức một chút, nàng nói: "Tứ lang, đưa tay cho ta."
Kỳ Hữu Vọng không hiểu chuyện gì, nhưng căn cứ vào sự tin tưởng với Chu Thư, nàng vẫn vươn tay ra.
Chu Thư kéo tay nàng qua, lật trái xoay phải xem một chút, lại đột nhiên kéo tay áo nàng ấy lên.
Vải áo mềm mại nhẵn nhụi như một sợi lông vũ, lướt trên da tay Kỳ Hữu Vọng, cảm giác rùng mình nhanh như chớp lan tỏa khắp cánh tay, điện xẹt qua khiến tim nàng đập loạn xạ, cánh tay cũng nổi cả da gà.
"Tiểu, tiểu thư, điều này không tốt lắm đâu!" Kỳ Hữu Vọng nuốt nước miếng một cái, muốn biết Chu Thư đây là muốn làm gì mình.
Chu Thư phảng phất như không nghe thấy, chỉ kéo lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng để sát vào, sau đó ngửi một chút.
Kết quả rõ ràng, cánh tay Kỳ Hữu Vọng không chỉ có trắng trẻo non mềm, quan sát cẩn thận còn có thể thấy được lớp lông tơ mỏng và lớp da gà vừa mới lặn xuống. Da thịt nàng ấy không có mùi gì, nhưng túi hương trên người truyền ra từng đợt từng đợt hương thơm.
Chu Thư thầm than bản thân ngu ngốc, nếu tường thụy có hơi thở, thế nhân đã không đến mức mơ hồ với tường thụy như vậy rồi.
Chờ đến khi nàng ngước mắt lên, lại phát hiện ánh mắt của chủ nhân cánh tay này cũng không biết đã bay đến nơi nào, vẻ mặt khẩn tưởng, hai má và tai nhỏ thậm chí còn có chút ửng đỏ.
Chu Thư kịp phản ứng lại bản thân đang làm gì thì tim nàng cũng đập rộn lên, hơi thở cũng trở nên không còn đều đặn, vội vàng kéo kéo ống tay áo của đối phương xuống, lại thu liễm tâm trạng, không để bản thân nghĩ nhiều.
"Khụ, tiểu thư vừa, vừa rồi là làm gì vậy?" Kỳ Hữu Vọng không dám nhìn thẳng vào Chu Thư.
Nếu như Chu Thư chỉ kéo ống tay áo nàng lên, thì nàng đã không đến mức phản ứng như thế, sau khi nàng thấy Chu Thư dựa sát vào hít ngửi trên cánh tay nàng, không biết sao trong đầu nàng đều là suy nghĩ đồi trụy, bỗng chốc không có cách nào nhìn thẳng vào Chu Thư được nữa.
Nhịp tim và hô hấp của Chu Thư cũng không ổn định, nhưng trên mặt nàng vẫn hiện vẻ đoan trang hào phóng, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "Muốn nhìn thử xem bình thường tứ lang có kén ăn gì không, bằng không sao lại gầy thế này!"
Da thịt Kỳ Hữu Vọng trắng trẻo là thật, nhưng đối với những thiếu niên đang tuổi trưởng thành thế này mà nói, nàng vẫn có hơi gầy.
Tiền triều xem béo là đẹp, tuy rằng bây giờ không còn lưu hành vậy nữa, nhưng một gia tộc để thể hiện sự giàu có sung túc của mình, thì việc bồi bổ thân thể cũng là điều tất yếu.
Tuy rằng Chu Thư nàng không mập, nhưng gương mặt trái xoan mềm mại cũng không làm nàng trông có vẻ bị ngược đãi. Mỗi ngày Kỳ Hữu Vọng đều ăn đồ ngọt, trong nhà cũng không thiếu thịt để ăn, nhưng dường như vô luận là nàng ấy ăn bao nhiêu cũng đều không mập.
"Nàng nuôi heo đến vừa trắng lại béo, sao lại không nuôi tốt được bản thân vậy?" Chu Thư lại nói.
Kỳ Hữu Vọng nhéo nhéo thắt lưng của bản thân, nói: "Thịt đều ở chỗ này nè!"
Chu Thư đùa nàng: "Để ta nhìn xem?"
Gương mặt ửng đỏ của Kỳ Hữu Vọng vừa lặn xuống rồi lại nổi lên, nàng vội ôm eo, làm dáng vẻ 'Ta có chết cũng không cởi áo cho nàng xem'.
Chu Thư đùa nàng đùa đến nghiện, lại nói nhỏ: "Dù sao chúng ta cũng đều là nữ tử, nhìn một chút cũng không ngại."
Trong lòng Kỳ Hữu Vọng kêu gào Chu Thư đừng nói thêm nữa, bằng không những suy nghĩ đồi bại trong đầu nàng không có thùng rác nào có thể chứa nổi nữa rồi.
Ngoài miệng lại theo bản năng mà phản kích lại: "Vậy tiểu thư cho ta nhìn thử xem?"
Chu Thư sửng sốt, chợt 'Phụt' cười, nói: "Nàng thật đúng là không chịu thiệt chút nào."
Nàng ấy cười, Kỳ Hữu Vọng liền phục hồi lại tinh thần, trong ánh mắt của nàng như âm thầm lên án hành vi hư hỏng đùa cợt của nàng ấy.
"Tứ lang đây là đang tức giận sao? Nhưng trước đây chẳng phải tứ lang cũng trêu chọc ta như vậy mà?" Chu Thư nói.
Kỳ Hữu Vọng: "..."
Nàng lầu bầu: "Đã khi nào rồi còn mà trả đũa nữa."
Chu Thư không đùa nàng nữa, lại trò chuyện với nhau một lúc rồi mới rời đi.
Sau khi đi, nàng nghĩ đến tòa sơn Đình Trà Trà Sơn này, nếu nàng không đoán sai, sở dĩ lá trà có hương vị tốt như vậy cũng là nhờ ảnh hưởng từ sự 'Tường thụy' của Kỳ Hữu Vọng, cho dù Ngô gia có muốn chiếm tòa sơn này, đến khi đó kết quả cũng chưa chắc đã tốt
Đáy lòng nàng dường như càng thêm chút lo lắng. Đương nhiên, mặc dù lo lắng, nhưng nàng cũng không tính dễ dàng dâng trà viên nhà mình ra ngoài, dù sao để tạo nên một trà viên cũng tốn không ít tâm huyết.
Ban đêm, sau khi tắm rửa xong chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa nằm xuống giường thì thấy bên cửa sổ bày biện chậu hoa, không biết sao nàng lại nghĩ đến Kỳ Hữu Vọng, sau đó lại nghĩ đến tay nàng ấy, ngón tay thon dài, cánh tay trắng nõn...
Mắt thấy suy nghĩ của bản thân càng ngày càng kỳ quái, nàng nhanh chóng ép suy nghĩ này xuống, lẩm bẩm: "Vẫn nên để nàng ấy ăn nhiều cơm hơn, ít ăn vặt lại, miễn cho lại gầy như hiện tại, nắm lấy đều toàn là xương."
Nàng nói được cũng làm dược, chờ khi nàng lại đến thôn Chử Đình, liền cho người chuẩn bị vài nguyên liệu nấu ăn, đi đến biệt trang, chu thư tìm Kỳ Hữu Vọng mượn phòng bếp dùng một chút.
Kỳ Hữu Vọng nói: "Của ta cũng là của nàng, cứ việc dùng!"
Chu Thư để nữ trù kỳ gia dùng nguyên liệu nàng mang đến để nấu cơm. Nữ trù Kỳ gia có chút nghi hoặc, Kỳ gia bọn họ cũng không phải không mua nổi nguyên liệu, Chu tiểu thư không cần tự mình mang đến vậy chứ?
Nhưng Kỳ Hữu Vọng hồn nhiên không thèm để ý: "Tiểu thư chuẩn bị chắc chắn là ăn ngon, mau nấu nhanh đi, ta đói rồi!"
Đợi khi thức ăn được mang lên, cuối cùng Chu Thư cũng biết vì sao Kỳ Hữu Vọng lại gầy như vậy, nàng ấy uống một chén canh trước, sau đó ăn nửa chén cơm nhỏ, rõ ràng thức ăn trên bàn có đến bảy tám món, nhưng mỗi món cũng chỉ có một chút, tính ra cũng không nhiều bằng ba món nhà nàng!
Tuy rằng đã chia ra, nhưng nàng vẫn đưa thức ăn trước mặt nàng đến cho Kỳ Hữu Vọng, tự mình gắp thức ăn cho nàng ấy, nói: "Tứ lang ăn nhiều một chút."
Kỳ Hữu Vọng nói: "Tiểu thư mau ăn đi, đợi lát nữa ta lại ăn chút dưa và trái cây là no rồi."
"Không ăn cơm mà lại ăn vặt, sao có thể vậy được? May là răng nàng không bị hư!" Chu Thư nói.
Kỳ Hữu Vọng nói: "Mỗi ngày ta đều đánh răng, đương nhiên răng sẽ không bị hư."
"Vậy cũng không được, ta mang đến nhiều nguyên liệu như vậy, nếu không ăn hết chẳng phải là lãng phí một phen tâm ý của ta rồi sao?"
Có cái mũ này chụp xuống, Kỳ Hữu Vọng nào còn dám cự tuyệt, lại cho người mang thêm một phần thức ăn, cứ thế ăn đến gần căng bụng.
Phòng bếp hỏi có cần mang dưa và trái cây lên không, Lâm Cầm nghẹn cười nói: "Hôm nay không cần mang dưa và trái cây, trước mắt sợ là tứ công tử không còn bụng để ăn vặt nữa rồi."
Lâm Cầm hầu hạ bên Cạnh Kỳ Hữu Vọng cũng đã được một đoạn thời gian, chuyện Kỳ Hữu Vọng thích ăn đồ ngọt và đồ ăn vặt trên dưới Kỳ gia đều biết, thế cho nên thường ăn vặt rồi lại không ăn cơm.
Kỳ Thầm và Ngô thị cũng không nói được nàng, Phương thị khuyên nàng cũng không nghe, sau này cũng bởi vì nàng ấy thích mà trái lại còn chuẩn bị đồ ăn vặt cho nàng ấy, về phần hạ nhân lại càng không thúc ép nàng ấy, kết quả là tuy nàng ấy ăn đồ ngọt, nhưng vẫn không thêm được miếng thịt nào.
Bây giờ tuy rằng hai người vẫn còn chưa thành thân, nhưng cuối cùng cũng có người trị được tật xấu này của nàng ấy rồi!
- -----
Tác giả cói lời muốn nói:
Vượng Vượng: Gruhhh, ai cũng không được động vào đồ ăn vặt của ta!
Thư Thư: Nếu nàng có răng sâu, sau này không được hôn ta.
Vượng Vượng: Ai đưa đồ ăn vặt cho ta, ta cắn người đó!