Phó Thời Khâm nhìn mà ứa nước miếng, giận dỗi đến phát khóc khi hai người họ ăn hết chiếc bánh Tiramisu mà anh muốn ăn nhất.
Rời khỏi biệt thự Thiên Thủy, anh tức tối ra ngoài mua bánh Tiramisu ở tiệm nổi tiếng nhất đế đô. Thế nhưng, anh hoàn toàn không có cảm giác ăn ngon như bọn họ.
Phó Thời Dịch gọi video call cho anh, thấy Phó Thời Khâm mỗi tay một cái dĩa điên cuồng ăn bánh ngọt, anh liền khịa với vẻ mặt ghét bỏ.
"Em đi, anh phải chịu kích thích gì rồi?"
"Anh cả, anh trai ruột, ngay cả một miếng bánh ngọt cũng không cho anh ăn, còn đắc ý ăn hết bánh ngay trước mặt anh, thậm chí ngay cả chén đĩa cũng không cho anh liếm." Phó Thời Khâm phẫn nộ phàn nàn.
Phó Thời Dịch hừ nói: "Anh trộm bánh sinh nhật của anh cả. Ăn một mình còn chưa đủ sao?"
Ngày sinh nhật của anh cả, bánh kem chưa ai kịp ăn, anh hắn cũng vội vàng không có thời gian ăn, thứ này liền trực tiếp trộm đi chiếm làm của riêng, ăn sạch bách ngon lành.
"Đó là bánh Mousse, đây là bánh Tiramisu. Chúng nó có thể giống nhau sao?" Phó Thời Khâm phân trần.
"Giống, cả hai đều là bánh ngọt." Phó Thời Dịch ngắt lời.
Dù sao, anh cũng không thể hiểu nổi người anh thứ hai của mình lại là một kẻ cuồng đồ ngọt đến vậy.
"Anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Anh cả đã lọt vào hố của Mộ Vi Vi. Sau này sẽ chẳng bao giờ bò ra ngoài được cho mà xem."
Phó Thời Dịch ở đầu video bên kia vừa tập thể hình vừa nói.
"Haha, anh xem ra là tự dẫn xác tìm chị dâu mà đâm đầu vào chỗ chết rồi."
Này anh hai hóa ra lại thành dở. Đắc tội với anh cả nhiều lắm cũng bị một mình anh cả hành hạ. Nhưng đắc tội với chị dâu chính là bị anh cả và chị dâu cùng nhau ngược a!
"Anh.."
Phó Thời Khâm vừa muốn nói, lại nghĩ tới lời giao hẹn cùng anh cả nhà mình, chuyện đó không thể nói với người khác, chỉ có thể nuốt xuống thầm ôm trong bụng.
"Phó lão tam, nếu Mộ Vi Vi có bí mật gì giấu giếm anh cả, vậy cô ta có thực sự thích hợp làm chị dâu chúng ta không?"
"Thích hợp hay không, anh có quyền quyết định sao?" Phó Thời Dịch hỏi lại.
Phó Thời Khâm: "Nhưng ngộ nhỡ.."
Anh chỉ là không nghĩ ra, cô có chuyện gì mà phải gạt anh cả.
Anh trai của anh nói rõ là muốn cưới cô, như vậy thì có cái gì mà không thể nói ra?
"Ngộ nhỡ cái con khỉ ấy, ai mà chả có bí mật. Chẳng phải em vẫn giữ cho anh bí mật về việc anh ba tuổi vẫn còn đái dầm được sao?" Phó Thời Dịch trêu chọc.
Phó Thời Khâm lập tức đưa tay nhấn vào màn hình điện thoại, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.
Biệt thự Thiên Thủy.
Mười giờ rưỡi, Phó Hàn Tranh bây giờ mới kết thúc công việc ở thư phòng và trở lại phòng ngủ.
Anh vừa bước vào phòng đã nhìn thấy cô bạn gái nhỏ, người thường ngày luôn thích mặc đồ ngủ bằng cotton, hôm nay lại mặc một chiếc váy ngủ dây lụa mỏng tang gợi cảm.
Cô lúc này đang ngồi đưa lưng về phía anh, dây mảnh buộc sau lưng hờ hững, để lộ rãnh lưng tinh xảo cùng đôi xương hồ điệp nhỏ nhắn mảnh mai.
Anh đến gần, duỗi tay nắm lấy bả vai thon gầy, thấp giọng cười hỏi.
"Tại sao lại ăn mặc như thế này?"
Cố Vi Vi nghiêng đầu, giảo hoạt cười khẽ.
"Anh không thích?"
Phó Hàn Tranh rướn người định hôn liền bị cô gái nhanh chóng đưa tay bịt miệng lại.
"Đi tắm rửa!"
Phó Hàn Tranh không còn cách nào khác, đành phải vào phòng tắm một lượt, tốc độ sao với trước đây nhanh chưa từng thấy.
Đến khi anh bước ra, cô đã nằm yên vị trên giường.
Những cái hôn môi mãnh liệt cuồng dã bổ nhào đến, làm cô thở dốc không kịp.
Bởi vì ngày mai cô sẽ đi công tác ở nước ngoài nên cả hai đều hôn đến triền miên âu yếm, dần dần trở nên ôn nhu nhẹ nhàng.
Phó Hàn Tranh hôn đến nồng nhiệt, tay không chịu yên mà vén váy ngủ của cô lên, sờ đến băng vệ sinh thì nhíu mày.
Sau đó, anh hít một hơi thật sâu, tách môi cô ra.
"Đến rồi?"
"Ừm." Cố Vi Vi gật đầu.
Phó Hàn Tranh môi mỏng hơi mím lại. "Cố ý?"
Buổi chiều trừng phạt Phó Thời Khâm, giờ trừng phạt tới anh rồi.
"Cố ý cái gì?" Cố Vi Vi giả ngơ.
Phó Hàn Tranh nhìn mắt cô lóe lên sự ranh mãnh rồi vụt tắt nhanh chóng, anh nói.
"Cố ý ăn mặc như này?"
Biết nếu cô đến ngày, anh sẽ không thể nào bắt nạt dây dưa với cô.
Cố tình ăn mặc như vậy, còn có ý trêu ghẹo anh, vén lên rồi đành ngậm ngùi buông xuống.
Cố Vi Vi kéo váy, ngáp một cái rồi nói.
"Sáng mai em phải đi máy bay rồi. Em ngủ trước đây."
"Anh phải làm gì bây giờ?" Phó Hàn Tranh hỏi.
Cố Vi Vi liếc nhìn nơi anh đã phản ứng, mỉm cười hôn lên môi anh.
"Tự mình nghĩ cách đi. Ngủ ngon."
Nói xong liền quay lưng về phía anh ngủ thiếp đi.
Lại hiểu lầm cô, lại bắt nạt cô, nhưng thực ra cô mới là người giỏi câu dẫn khi dễ anh.
Danh Sách Chương: