Cố Vi Vi tưởng Phó Hàn Tranh quay lại, mở cửa ra nói ngay.
"Tôi nói.."
"Mộ tiểu thư, buổi sáng tốt lành, Đại Boss bảo tôi bàn giao cho cô thứ này."
Cố Vi Vi sửng sốt, cô và Phó Hàn Tranh có thứ gì mà cần phải bàn giao?
Từ Khiêm dẫn đầu đi vào nhà, đặt hộp xuống, lôi tệp văn kiện bên trong ra.
"Mộ tiểu thư, đây là bất động sản trong nước của Đại boss, còn đây là ở nước ngoài."
Mộ Vi Vi trừng mắt nhìn "Đây là.."
"Mộ tiểu thư thích cái nào, chỉ cần cô kí tên một cái chúng tôi có thể ngay lập tức sang tên cho cô, đương nhiên.. nếu cô đều thích, thì cứ kí tất cả."
Cố Vi Vi nhìn trừng trừng đống văn kiện trên bàn, hỏi "Đại Boss của cậu.. điên rồi sao?"
Từ Khiêm cười nhẹ, vẫn tiếp tục làm công việc của mình.
"Đây là chìa khóa xe, đều đã đậu trong ga ra rồi."
Cố Vi Vi cau mày dòm dãy chìa khóa, thật sự điên rồi.
Từ Khiêm cuối cùng cầm một tấm thẻ đen đặt lên bàn, nói "Đây là thẻ của Đại Boss. Tôi đã nói với phía ngân hàng rồi, cô có thể tiêu tùy thích."
Cố Vi Vi cười gượng, đúng là nhà ở, xe, tiền đều trao cho cô
Cho nên, đây là đang muốn bao nuôi cô?
"Không còn gì khác sao?"
Từ Khiêm, "Mộ tiểu thư còn cần gì à?"
"Tương tự như một bản hợp đồng hay thỏa thuận gì đó, anh với Đại Boss của anh kí." Cố Vi Vi nói.
Nếu là bao nuôi, dù sao cũng cần phải có hợp đồng.
Nếu Phó Hàn Tranh không chịu thả cô đi, vậy thì tương kế tự kế, cô sẽ dùng sức mạnh của Phó gia để đi lên, ngang hàng với Lăng Nghiên, đòi lại tất cả những gì ả đã nợ cô.
Từ Khiêm lắc đầu, "Đại Boss không hề đưa thứ gì như vậy cả."
Cố Vi Vi nhìn lướt qua đống văn kiện, chìa khóa xe, thẻ đen, vậy.. đây rốt cuộc là có ý gì?
"Mộ tiểu thư, nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép về công ty." Từ Khiêm khẽ gật đầu, ý bảo hai nhân viên kia cùng rời đi.
Cố Vi Vi nhấc điện thoại, gọi vào số di động của Phó Hàn Tranh.
"Đồ đã tới chưa?"
"Chà, vậy chừng nào anh tới?" Cố Vi Vi trực tiếp hỏi.
Phó Hàn Tranh vừa đến công ty, đang nghe Phó Thời Khâm báo cáo, giọng nói đè nén sự lạnh lùng.
"Tại sao muốn tôi tới?"
"Nhà ở, xe, tiền đều đã tới, chừng nào thì anh tới lăn giường?" Cố Vi Vi khô khan, trực tiếp nói như đang đàm phàn một thỏa thuận.
"Không tới." Giọng Phó Hàn Tranh càng lúc càng lạnh.
"Anh không muốn lăn giường với tôi, cho tôi một đống đồ như vậy là có ý gì?" Cố Vi Vi cười nhạt.
"Em muốn."
Cố Vi Vi thoáng sửng sốt "Vậy tôi muốn dọn ra ngoài, anh có đồng ý không?"
Cô muốn gì anh đều cho cô, vậy cô muốn dọn ra ngoài và anh hãy tránh xa cô ra, có được hay không?
"Không nhắc tới vấn đề này nữa." Phó Hàn Tranh thái độ kiên quyết.
Cố Vi Vi nhìn lướt đồ vật trên bàn, "Nếu không được vậy thì anh mang đồ về đi." Nói xong, cô tắt điện thoại, tắm rửa thay đồng phục rồi tới trường tham gia cuộc thi.
Phó Thời Khâm phát hiện, anh trai nhà mình sau khi nghe điện thoại, sắc mặt vốn lạnh bây giờ càng thêm lạnh lùng, đáng sợ.
Thật là, muốn khóc quá!
Mộ Vi Vi rốt cuộc đi nói gì khiến anh trai hắn bị kích thích như vậy, bảo hôm nay hắn sống kiểu gì?
Sau khi Phó Hàn Tranh báo cáo công việc, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cứu viện.