Tuy nhiên, cách bày trí lại khá tinh tế và các nhu cầu thiết yếu hàng ngày đều có sẵn.
Cố Vi Vi dọn dẹp phòng một lúc, thu dọn hành lý, gấp gáp đi tắm.
Xóa bỏ lớp trang điểm quá già dặn, thay vào đó là quần jeans và áo phông vô cùng giản dị.
Mộ Vi Vi mười tám tuổi có đầy đủ collagen.
Làn da trắng mịn như sứ, lông mày thanh tú xinh đẹp, khóe môi hồng hào dịu dàng như hoa anh đào.
Dù đã có khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên như vậy nhưng Mộ Vi Vi vẫn nghe lời gợi ý lừa lọc của Mạnh Như Nhã, khiến bản thân trở nên thô tục và già nua như những gái rượu trong hộp đêm.
Cái hố trong não của Mộ Vi Vi có thể lớn đến mức nào được cơ chứ?
Sau một ngày nghỉ ngơi trong ngôi nhà mới, Cố Vi Vi không thể chịu được nữa, liền ép thẳng mái tóc xoăn của mình, rồi đi mua sắm quần áo và những vật dụng cần thiết.
Ngay khi cô vừa trở về căn hộ, bà Phó đã gọi điện và nhờ cô mời Minh Tông Viễn, người mà bà đã gặp hôm đó, tới giúp đỡ.
* * *
Phó thị, tòa nhà trụ sở chính.
Phó chủ tịch Phó Thời Khâm đưa vợ chồng Wilsons về khách sạn, vừa trở về công ti đã tức giận đến mức tim gan cồn cào.
"Hai người này sao lại khó nhằn đến như vậy kia chứ? Chúng ta đã nhân nhượng hết sức có thể rồi, họ còn muốn thế nào nữa?"
Wilsons đến Trung Quốc từ ngày hôm qua, nhưng cuộc họp đã được tổ chức trong hai ngày và họ vẫn chưa hoàn thành việc hợp tác.
Đây là một doanh nghiệp trị giá hàng chục tỷ, và nó cũng liên quan đến việc mở rộng Phó thị ở thành phố S.
Một khi tia hi vọng cuối cùng vụt tắt, tập đoàn sẽ phải chịu tổn thất vô cùng lớn.
"Ngài Minh vẫn không đồng ý sao?" Lông mày của Phó Hàn Tranh nhíu lại.
Hôm qua bà Wilson đã hỏi về những bức tranh của Phổ Lợi An, và có vẻ như vấn đề này vẫn là điểm mấu chốt.
Phó Thời Khâm lo lắng thở dài, nói thẳng.
"Ông già đó cứng đầu như cục đá vậy đấy, chúng ta mà không quỳ xuống gọi ông ta là ông nội, ông ta nhất định sẽ không nhường cho chúng ta bức tranh."
Dù gì cũng chỉ là một bức tranh thôi mà, thật không biết có cái gì đẹp mà ai cũng tranh nhau muốn nhìn.
Phó Hàn Tranh nhíu chặt mày, "Chuẩn bị ít trà đi, ngày mai tôi sẽ đích thân tới đó."
Phó thị đã chuẩn bị kế hoạch hợp tác này với tập đoàn Wilson từ lâu, nhất định không được để có vấn đề gì xảy ra.
"Em tin, cho dù anh có gọi ông ta là cha, ông ta cũng nhất định không đưa bức tranh cho anh." Phó Thời Khâm cong môi.
Ngay khi hai người đang ngập trong nỗi buồn, Mạnh Như Nhã hào hứng đi lên tầng 19, trên tay mang theo một chiếc túi và nói trong vui mừng khôn xiết.
"Phó tổng, em đã xin được ngài Minh rồi."
"Thật sao?" Phó Thời Khâm hào hứng đứng lên.
Mạnh Như Nhã mỉm cười và gật đầu, "Ngài Minh đã hứa bán một bức tranh của Phổ Lợi An và mời Wilsons đến biệt thự của ông ấy để xem bộ sưu tập tư nhân của anh ấy."
Phó Hàn Tranh gật đầu, "Tôi sẽ mời họ đi vào chiều mai, cô có thể về nghỉ ngơi rồi."
Có lẽ vì cô đã dành thời gian ở bên Minh Tông Viễn, lớp trang điểm của Mạnh Như Nhã bị mờ đi, quầng thâm dưới mắt lộ rõ.
"Ngày mai em sẽ đi cùng anh. Các anh còn bận phải bàn chuyện công việc. Bà Wilson cần một cô gái để nói chuyện."
Phó Hàn Tranh suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Hôm nay cô cứ về nghỉ ngơi đi, mai mới có thể làm tốt công việc của mình được."
Mạnh Như Nhã mỉm cười và rời khỏi văn phòng chủ tịch.
Phó Thời Khâm sờ cằm và tò mò lẩm bẩm.
"Làm sao cô ấy có thể thuyết phục được ngài Minh vậy? Rõ ràng ông ta không hề đồng ý với chúng ta."
Hai ngày nay anh cũng tới Minh gia mấy lần, làm đủ mọi cách mà Minh Tông Viễn cũng chỉ coi anh như một bức họa, không thèm trả lời.
Mạnh Như Nhã xứng đáng là trưởng phòng quan hệ công chúng, lòng người có khó thu phục đến đâu cũng trở nên dễ dàng.