Phó Thời Khâm nhanh chóng gọi điện thoại cho Phó Thời Dịch, hạ giọng nói, "Em bệnh à? Sao lại nói chuyện đó trong nhóm chứ?"
Phó Thời Dịch: "Mạng chó quan trọng, em quyết định quay phim xong cũng không trở về nhà nữa. Anh hai, anh nhớ bảo trọng."
"Phó lão tam, lời kia là cậu nói trước." Phó Thời Khâm giận dữ hét lên.
Rõ ràng bọn họ đều là anh em song sinh. Anh ở công ty thức khuya dậy sớm làm trâu làm ngựa, em lại chạy sang giới giải trí làm minh tinh, tiêu dao tự tại.
"Nhưng anh cũng đừng nghĩ như vậy." Phó Thời Dịch ngẫm lại cảm thấy người nào đó thật đáng thương, mới nói.
"Nếu không anh đi ôm đùi* chị dâu tương lai đi. Anh cả thích chị ta, chỉ có chị ta mới có thể cứu anh."
"Cậu, mẹ nó, lại muốn để tôi gánh tội thay cậu à?"
"Anh hai, fighting!"
Phó Thời Dịch nói xong, dập điện thoại, trực tiếp tắt máy.
Phó Thời Khâm tức giận đến thiếu chút nữa là quăng điện thoại đi. Việc xui xẻo nhất đời này của hắn chính là sinh ra trước Phó Thời Dịch một phút.
Tên này từ nhỏ đến lớn ỷ mình nhỏ nhất, họa gì cũng đổ lên đầu hắn.
Suốt một buổi tối, hắn nhìn chằm chằm vào câu "Thật không?" trong nhóm WeChat.
Đột nhiên cảm thấy, mình cũng chưa chắc đã được nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Vì thế, trời vừa sáng đã lái xe đến chung cư Cẩm Tú.
Cố Vi Vi cũng ngủ không yên, đang ngái ngủ nhưng vẫn phải ra mở cửa.
Phó Thời Khâm đem theo bao lớn bao nhỏ vào cửa, đặt hết lên trên bàn.
"Bánh bao hấp, sủi cảo, xíu mại cùng cháo hải sản, nước trái cây ép thủ công. Còn có quà anh trai tôi mang về cho cô, tôi thay anh ấy đưa đến."
Cố Vi Vi hết buồn ngủ, khoanh tay nhìn người mới sáng sớm đã chạy tới chào hỏi, "Nói đi, chuyện gì?"
Phó Thời Khâm chắp tay trước ngực, bụp một tiếng quỳ xuống.
"Cứu mạng!"
Cố Vi Vi cau mày, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Phó Thời Khâm cười tủm tỉm, "Anh trai tôi tối hôm qua trở về tâm tình không tốt lắm. Cô có thể sắp xếp một buổi hẹn với anh ấy không?"
Chuyện này căn bản vẫn là do ngày hôm qua cô hẹn đi xem nhạc kịch với người đàn ông khác.
Cố Vi Vi: "Không rảnh, không hẹn."
Cô có quan hệ gì với Phó Hàn Tranh chứ? Hẹn gì mà hẹn!
Phó Thời Khâm đặt hộp quà được đóng gói đẹp mắt xuống, nói.
"Đây, cô xem, anh trai tôi đi công tác còn không quên mua quà cho cô. Cô có lương tâm mội chút được không?"
"Xin lỗi, tôi là kiểu người không có lương tâm." Cố Vi Vi hừ nói.
"Cô.. Cô mà khoongchiju, bữa sáng cũng đừng ăn." Phó Thời Khâm tức giận. Xách bữa sáng tới lại ôm đi.
"Thứ này cũng mang đi." Cố Vi Vi chỉ hộp quà trên bàn.
"Đây là quà anh trai tôi tặng cô. Muốn trả thì cô tự trả cho anh ấy." Phó Thời Khâm nói xong, ôm bữa sáng mình mang tới đi mất.
Phó Thời Khâm đi xuống lầu, ngồi trên xe, dùng đầu đập vào tay lái.
Vốn dĩ anh trai hắn không vui bởi vì Mộ Vi Vi đi hẹn hò. Hắn và Phó lão Tam còn hoài nghi hắn trường thương rỉ sắt, hôm nay đi làm cảm giác sẽ toi mạng.
Hắn đang lo đến tim gan cồn cào, Phó lão phu nhân gọi điện thoại đến.
"Thời Khâm, gần đây các cháu đến chung cư tìm Vi Vi gây phiền toái có phải không?"
Đột nhiên đáy mắt Phó Thời Khâm sáng ngời, chuyển đến giọng điệu cháu nội ngoan.
"Bà nội, không thể nào, là cô ấy có chút mâu thuẫn với anh trai cháu. Bà nội, bà có thể mời cô ấy cũng ăn một bữa cơm với anh trai cháu, để hai người thúc đẩy mối quan hệ được không?"
Sao hắn lại quên chứ. Hắn không thể thuyết phục được Mộ Vi Vi.
Nhưng bà nội thì thuyết phục được. Trên dưới Phó gia người hắn nghe lời nhất là bà nội.
Phó lão phu nhân nghĩ, "Vậy buổi chiều ta đi đến trường học tìm nó."
"Ngàn vạn lần nhất định phải thuyết phục được cô ấy, nếu không cháu ngoại ngoan của bà sống không được lâu nữa đâu." Phó Thời Khâm khóc thút thít.
*ôm đùi: Nịnh nọt, lấy lòng