Vừa lên lầu, bà ta khóa chặt cửa phòng lại, trả lời cuộc gọi của Vương Vệ Đông, hỏi, "Ngài đã tìm thấy con nhãi thối tha đó chưa?"
"Hiện tại thì vẫn chưa." Vương Vệ Đông cười ác ý, nói, "Hay là.. chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, nói qua điện thoại không tiện."
Mặc dù hắn rất thích những cô gái trẻ, nhưng mà thỉnh thoảng ngủ với vợ của người khác, cảm giác này cũng khiến hắn thấy thích thú.
Hơn hết là vóc dáng của Chu Mỹ Cầm không tệ, được chăm sóc kĩ càng, lại có kinh nghiệm tốt như vậy, hăng hái hơn hết thảy mấy người trẻ.
"Chúng ta không có gì để nói!" Chu Mỹ Cầm nghe ra ý đồ của hắn, cả người run lên vì tức giận.
"Lê phu nhân à, 'nhất dạ phu thê bách nhật ân ni' (✻), chúng ta tuy rằng không phải vợ chồng chân chính, nhưng dù sao cũng là một đêm mây mưa, chồng hờ vợ tạm..". Vương Vệ Đông cười lớn, trong lời nói không thèm giữ chút ý tứ.
(✻) Một khi đã xác lập quan hệ vợ chồng thì tình cảm sâu đậm sẽ bền lâu.
"Vương Vệ Đông, tốt nhất là ngài nhanh tóm được con nhãi ranh thối tha kia, bằng không cả hai chúng ta chẳng hai được lợi đâu." Chu Mỹ Cầm bị lời lẽ của hắn làm cho kinh tởm, những vẫn chưa tìm ra Cố Vi Vi, chỉ đành nhẫn nhịn mà thương lượng với hắn.
"Sợ cái gì? Cho dù Lê gia phát hiện thì đã sao, lẽ nào ngươi theo ta lại không tốt hơn Lê Gia Thành à?" Vương Vệ Đông vẫn giữ giọng điệu khinh thường.
"Vương Vệ Đông, nếu vợ và cha vợ của ngươi biết những chuyện tốt này, ngươi nghĩ là bọn họ vẫn để ngươi ở lại Thiên Thịnh sao?" Chu Mỹ Cầm nghiến răng cảnh cáo, "Ta mà sống không tốt, thì ngươi cũng đừng hòng được yên thân."
Vương Vệ Đông thấy bà ta động vào điểm yếu của mình, bèn cân nhắc.
Hắn ta có thể ngồi vào vị trí này ở Thiên Thịnh là bởi vì kết hôn với con gái của ông chủ Thiên Thịnh, nếu sự tình này mà lớn chuyện, những ngày sung sướng của hắn cũng kết thúc.
"Nhắc tới mới thấy kì lạ, ta đã phái người đi tìm tiểu tiện nhân kia, không thấy thì cũng không nói làm gì nhưng đằng này phái người nào đi người đó liền mất tích không rõ nguyên nhân." Vương Vệ Đông nghĩ một lúc, hỏi "Tiểu tiện nhân kia chẳng nhẽ có ô dù vững chắc chống lưng?"
"Cô ta thì lấy đâu ra ô dù, Mộ Long Thăng và Mộ Dao đều đã chết, làm gì có ai hậu thuẫn cho cô ta, có trách thì trách ngươi không có bản lĩnh, một đứa nhãi ranh mười mấy tuổi cũng không tìm thấy." Cứ nghĩ đến sự sỉ nhục đêm đó, Chu Mỹ Cầm hận không thể rút gân lột da Mộ Vi Vi.
Vương Vệ Đông thấy bà ta không tin, giọng nói bực tức, có chút nghiêm trọng, "Cái này không bình thường, người ở đất Đế Đô này có ai mà ta không tìm được, mà đây lại còn là một con nhãi mười mấy tuổi. Phải có ai đó bí mật giúp cô ta, nếu không những người ta phái đi sẽ không rời Đế Đô nếu chưa nhận được tiền."
"Không thể, cô ta làm sao có thể có ô dù được?" Chu Mỹ Cầm cố nhớ ra, nhưng cũng không thấy ai có khả năng giúp đỡ Mộ Vi Vi.
Thế nhưng, Mộ Vi Vi bày mưa tính kế bọn họ ở khách sạn, thực sự không giống Mộ Vi Vi mà bà ta đã theo dõi từ khi còn nhỏ đến lúc trường thành.
Bây giờ cô ta vẫn đang giữ bức ảnh đêm đó, bà ta không thể yên tâm được nếu không tìm thấy cô, hủy đi mấy bức ảnh đó.
Bà ta đã phải mất bao nhiêu thời gian và tâm lực, mới có được địa vị như ngày hôm nay, không thể vì một con nha đầu mà hủy hoại trong chốc lát.
"Ta mặc kệ ngươi nói gì, mấy người ta phái một câu cũng không tiết lộ liền bỏ đi, rõ ràng đối phương là cấp đại nhân. Đừng có mà hại ta chọc vào người không nên chọc.." Vương Vệ Đông lạnh giọng cảnh cáo.
Hắn tuy thích nữ sắc, nhưng cũng không ngốc, phái bao nhiêu người đi vẫn không thể tìm được tung tích của một con nhãi. Vì vậy chỉ có một khả năng: Một thế lực lớn đang cản trở.
"Nó chỉ là một đứa con gái mới lớn, lấy đâu ra người chống lưng, nếu có thật thì đã giúp nó hả giận rồi." Chu Mỹ Cầm đang nói thì có gõ cửa, bà ta hạ giọng. "Tìm người đáng tin đi tìm, ta sẽ trọng thưởng."
Con nhãi thối tha này đã khiến bà ta phải chịu nhục nhã như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nó.