Tôi: "! "
Tức cái lồng ngực á, mẹ kiếp, cũng đâu phải tôi đòi chung sống như một cặp vợ chồng kiểu mẫu đầu, là cô ấy tự nói mà?
Tôi bất lực chỉ biết nhún vai.
Tô Tuyết lạnh lùng nói: "Chúng ta chỉ đơn thuần là ngủ chung một phòng, hiểu không?"
Mặc dù tôi có chút thất vọng, nhưng được ngủ chung một phòng với Tô Tuyết cũng tốt quá rồi, tôi không tin là Tô Tuyết sẽ không có những lúc hớ hênh, có thể nhìn lén quang cảnh dưới chăn và dưới váy cũng không tệ.
Tôi giả vờ bất lực: "Biết rồi, cô nói sao nghe vậy.
"
Tô Tuyết vẫn không tin tôi sẽ đàng hoàng, lập tức cảnh cáo: "Hứa Lương, tốt nhất đừng có ý đồ gì, không thì tôi thiến anh đó!"
Tôi xua tay, mạnh miệng nói: "Không thèm.
"
Tô Tuyết hừ lạnh, lười để ý đến tôi.
"Cốc cốc cốc!"
Lúc này, phòng Tô Tuyết có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo là tiếng của chị họ cô ấy: "Em họ, hôm em có đi làm không? Chị đi với em.
"
Tô Tuyết bèn trả lời: "Đợi chút, em xong ngay đây.
"
Lườm tôi một cái, sau đó đi ra mở cửa.
Chị họ của Tô Tuyết vừa mới nhìn thấy Tô Tuyết, lập tức bắt đầu luyên thuyên mách lẻo: "Em họ, tên em rể đó của chị thật sự hèn hạ quá đi, vậy mà dám nhìn lén chị đi vệ sinh.
"
Tôi vội gào lên: "Ê, ăn nói cho đàng hoàng, chị tự nói xem, đột nhiên chị xuất hiện trong nhà tôi, có chào hỏi tôi trước không? Làm sao tôi biết được, mới sáng sớm chị lại ở trong toa lét nhà tôi?"
Chị họ của Tô Tuyết bị tôi hỏi đến câm như hến, nhưng cô ta vẫn còn lý sự, hai tay chống nạnh, giận dữ quát: "Tóm lại cậu nhìn lén tôi là không đúng, cậu nhanh xin lỗi tôi ngay, dê xồm.
"
Tôi tức muốn chết, thật không ngờ còn có người đàn bà ngang ngược như vậy.
Tô Tuyết đừng ra hòa giải nó: "Chị họ, thật sự chồng em không biết chị dọn qua ở lần này anh ấy không cố ý, chị bỏ qua cho anh ấy đi.
"
Chị họ của Tô Tuyết hừ một tiếng, nhìn tôi nói: "Nể mặt em họ tôi, chị đây cũng không so đo với cậu.
"
Tôi cũng lười để ý đến mụ điên này, lập tức im lặng.
Tô Tuyết quay sang nhìn tôi nói: "Ông xã, em giới thiệu với anh, chị ấy là Tôn Dao, chị họ của em, sau này anh đừng vô lễ với chị ấy nữa.
"
Tôi nói: "Bà xã, em yên tâm, chỉ cần chị ấy đừng kiếm chuyện với anh, anh chắc chắn sẽ không vô lễ với chị ấy"
Tôn Dao hừ lạnh một tiếng: "Đồ nghèo kiết xác, thật sự không biết em họ tôi nhìn trúng cậu điểm nào.
"
Tôi cũng lười để ý, nếu không e rằng lại phải cãi nhau om sòm với mụ này đến khi nào nữa.
Kế tiếp, ba người chúng tôi ra khỏi phòng Tô Tuyết, xuống dưới phòng khách.
Tô Tuyết chuẩn bị đi làm, Tôn Dao cũng tính đi cùng.
Vì để bày ra tôi với Tô Tuyết rất nồng thắm, lúc Tô Tuyết vừa ra đến cửa, giọng nói Tô Tuyết vô cùng dịu dàng nói với tôi: "Ông xã, phải luôn nhớ em nhé, tối chúng ta gặp lại.
"
Trong lòng tôi thịch một tiếng, thầm phái phục kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này.
Trước kia, cô ấy hoàn toàn không thích Vương Hoài Viễn, nhưng vẫn diễn y như thật.
Tôi cũng mặc kệ diễn xuất của Tô Tuyết, kéo cô ấy nhào vào lồng ngực tôi, ôm chặt cơ thể mềm mại quyến rũ của cô ấy, bàn tay ôm chặt eo nhỏ mảnh mai của cô, hơn nữa còn cả gan hôn một cái lên trán trơn truột của cô ấy, nói: "Bà xã, anh chắc chắn sẽ nhớ em lắm, em cũng phải nhớ anh đó!"
Trong lòng vui như trẩy hội, phát hiện xúc cảm ôm Tô Tuyết thật tuyệt, lại còn cảm giác nói chuyện tình tứ cũng rất hạnh phúc, kích động.
Tiếc là Tô Tuyết không phải thật sự là vợ của tôi, không thì nhất định tôi sẽ bị người đẹp này mê hoặc chết mất
Dĩ nhiên Tô Tuyết không để tôi sàm sỡ không như vậy, bàn tay xinh đẹp luồng qua sau lưng tôi, tới chỗ mà Tôn Dao không nhìn thấy được.
Thế nên Tô Tuyết chẳng còn nể nang gì, nhéo eo tôi một cái thật mạnh.
Tôi cố chịu đựng, trên mặt vẫn cười tươi, vội buông Tô Tuyết ra, thúc giục: "Bà xã, nhanh đi làm đi, sắp trễ rồi.
"
Tô Tuyết mỉm cười nhìn tôi, gian xảo nói: "Đáng ghét, không muốn ôm em thêm chút nữa sao? Vội vàng đuổi người ta đi thế!"
Lúc nói đến đó, bàn tay xinh đẹp của cô ấy càng nhéo mạnh hơn, đau rát đến nỗi làm tôi mẹ nó chả còn dám tin tưởng cuộc sống này nữa.
Tôi nói: "Ôm gì mà ôm, tối về rồi ôm, nhanh đi làm đi, ngoan vâng lời, nha cục cưng của anh.
"
Vội đẩy nhẹ vai Tô Tuyết, bàn tay xinh đẹp của cô ấy mới buông tha cho cái eo tôi, nụ cười trên mặt tựa như gió xuân ấm áp.
Tôi thầm mắng: Mẹ nó, đồ đê tiện, diễn xuất như thần, không làm diễn viên thật đáng tiếc.
Tôn Dao đứng bên cạnh dè bỉu: "Mắc ói quá, có thể bớt bớt giùm không.
"
Tôi nói: "Ai kêu chị nhìn đầu.
"
Tô Tuyết đỏ mặt nói: "Chị họ, chị không hiểu loại mùi vị tình yêu này đâu, mai mốt chị yêu đi rồi biết.
"
Tôn Dao hậm hực nói: "Chị không có hứng yêu đương, càng không có hứng thú với đàn ông.
"
Tôi lẩm bẩm trong bụng, đừng nói cô là đồng tính nhá?
Sau đó Tô Tuyết cùng Tôn Dao rời khỏi biệt thự, thấy họ ngồi vào ghế sau xe rời đi, rốt cuộc tôi cũng lớn tiếng mắng: "Ai da, mẹ nó, eo tôi! Tô Tuyết, cmn đau chết mất!"
Vội vã đưa tay không ngừng xoa xoa eo, chỗ vừa bị Tô Tuyết nhéo.
Thoáng chốc đã đến 8 giờ tối, tôi có mặt tại Chỉ Túy Kim Mê đúng giờ.
Tối nay, tôi đi làm mục đích là theo dõi Sở Nhan và Lưu Khôn.
Tối qua, lúc bọn họ đang tằng tịu, tôi nghe lén được âm mưu của bọn họ, tối nay bọn họ tính làm chuyện gì đó liên quan đến Vương Hoài Viễn.
Hiện tại tôi vô cùng căm thù đôi cẩu nam nữ Lưu Khôn cùng Sở Nhan này, nếu bọn họ có ý đồ gì với Vương Hoài Viễn, vậy tối nay tôi lập tức nằm chứng cứ hành vi xấu xa của bọn họ, rồi sau đó lan truyền ra ngoài, để cho Vương Hoài Viễn giúp tôi trừng trị hai người đó.
Lúc này, tôi đang không ngừng dò xét ở khu KTV sang chảnh, mục đích là thuận tiện theo dõi Sở Nhan.
Lúc 9 giờ, nhân vật đã chính xuất hiện tại CLB Chỉ Túy Kim Mê - Vương Hoài Viễn!
Vương Hoài Viễn giày da âu phục, đầu tóc chải chuốc vuốt bóng bẩy, không một chút lộn xộn, giày da sáng đến nỗi phản chiếu cả bóng người.
Bên cạnh đi cùng là mấy gã vệ sĩ, người nào cũng mang vẻ mặt ngầu lòi.
Giữa đám đông, anh ta bày ra điệu vô cùng ngứa mắt.
Trong lòng tôi chợt nghĩ, chẳng lẽ tối nay Vương Hoài Viễn có hẹn với tình-nhân sao?
Vương Hoài Viễn hùng hổ đến Chỉ Túy Kim Mê, một mạch đi vào phòng V.
I.
P trên tầng cao nhất.
Trong lòng tôi sốt ruột, làm sao chụp lén được bức ảnh Vương Hoài Viễn bí mật đi gặp tình nhân đây?
Suy nghĩ cả buổi cũng không có cách nào, tôi đành bỏ đi.
Đương nhiên tối nay tôi không nhìn thấy được tình nhân của Vương Hoài Viễn bóng dáng ra sao rồi, chắc hẳn đã ngồi đợi Vương Hoài Viễn trong phòng từ trước.
Tôi không thể không phục mánh khóe hẹn hò tình nhân của Vương Hoài Viễn rất thông minh, rất an toàn, y như trong phim điệp viên vậy.
Tự mình không thể đi tới khu vực dành cho V.
I.
Lưu Khôn cùng Sở Nhan rời khỏi Chỉ Túy Kim Mê, ngồi lên con xe hơi Buick, vọt một phát chạy như bay, còn tôi thì phóng lên xe điện của mình, thắt chắc mũ bảo hiểm, bắt đầu liều mạng theo sau.
Không lâu sau, điện thoại di động tối rung lên, tôi vội vã lấy điện thoại ra xem, trong nhóm wechat chỗ làm chị Lan @ tất cả mọi người một tin: Hiện tại mọi người ai biết tung tích của Lưu Khôn cùng Sở Nhan nhanh chóng báo cáo, giám đốc Vương sẽ thưởng một triệu!