Ánh mắt Tiểu Thủy lập tức sáng bừng lên, hưng phấn nói: "Chồng ơi...!Anh nói thật không?"
Tôi nói: "Đương nhiên là thật rồi, anh thương em thế cơ mà, có lúc nào anh nỡ lừa gạt em chưa?"
Tiểu Thủy gật đầu như bổ củi, nói: "Dạ, em sẽ nói cho chồng! Sách á? Anh muốn tìm sách ư? À, để em nhớ lại xem sách ở nơi nào nhé".
Nghe xong, con tim khó khăn lắm mới trở lại bình thường của tôi ngay lập tức xoắn lại, ả ta lại muốn suy nghĩ ư? Đùa cái quần què gì vậy? Nếu ả ta không nhớ nổi thì tôi phải làm thế nào?
May mà cuối cùng Tiểu Thủy cũng chịu nói: "Ở bên dưới cái thùng rác trong nhà vệ sinh ấy, anh nhấc cái túi rác lên là thấy ngay".
Tôi toát cả mồ hôi hột, đúng thật đàn bà giỏi nhất là giấu đồ, những nơi như thùng rác thế mà cũng nghĩ ra được.
Lúc này tôi vội vã đi tới thùng rác trong nhà vệ sinh, bên trong thùng rác chứa đầy giấy lộn, còn có cả cái chăn nhỏ bị dính máu.
Tôi phải cố chịu đựng cảm giác buồn nôn để nhấc túi rác ra, quả nhiên phía dưới đáy thùng rác có giấu một quyển sách màu vàng.
Tôi cầm lên xem qua một chút, phía trên là nét chữ được viết tay, cùng chi chít các huyệt vị và các bộ phận của cơ thể con người.
Thời gian gấp rút, tôi không kịp nhìn kĩ nội dung bên trong đã giấu vào trong ngực, chuẩn bị rời đi.
Ngay lập tức Tiểu Thủy tỏ ra đáng thương, hờn dỗi trách móc: "Chồng, anh đi đâu thế, mau làm cho em sung sướng đi, cơ thể em đang rất khó chịu cần có anh lấp đầy khoảng trống đấy!", "Lấp lấp cái quần què nhà cô!", tôi hung hằng chửi mắng một tiếng ở trong lòng, liền hướng về phía ả ta nhếch mép: "Mau nhắm mắt lại, anh đây lập tức "nện" chết em!"
Trên mặt Tiểu Thủy lộ ra vẻ thèm khát, ả ta tưởng thật mà nhằm hai mắt lại, nhân cơ hội đó tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc này trong phòng vệ sinh không ngừng phát ra những tiếng kêu chói tai của Tiểu Thủy.
Sau khi rời khỏi nhà Tiểu Thủy, tôi không đưa quyển sách y học này cho A Đức ngay mà tìm một chỗ không người, rồi chụp lại toàn bộ nội dung ở đó.
Quyển sách y học này chắc chắn có giá trị, tôi cũng muốn lưu lại một bản.
Tôi làm việc xong xuôi đầu vào đấy rồi mới gọi điện thoại cho A Đức, nói: "Anh Đức, tôi đã trộm được quyền sách y học rồi, tôi nên làm thế nào đây?"
A Đức nói: "Lập tức mang đến công viên Thanh Sơn, mày nhớ đừng có mà xem nội dung bên trong, nếu không tạo sẽ móc mắt mày".
Tôi đáp: "Tôi biết rồi, tôi bảo đảm sẽ không dám nhìn đâu".
Sau khi cúp điện thoại xong, tôi liền lái xe đi đến công viên Thanh Sơn.
Tầm hai mươi phút sau, tôi mới gặp được A Đức ở đó.
Đã hơn 11 giờ đêm rồi, công viên Thanh Sơn khá hẻo lánh, bên trong còn rộng lớn như vậy, vì thế nên chẳng có bóng người xung quanh qua lại.
Vẻ mặt A Đức vô cùng u ám, ánh mắt nhìn tôi có chút khó chịu.
Anh ta không thèm nói gì, chìa tay về phía của tôi.
Tôi vội vàng đem sách y học từ trong ngực ra đưa cho anh ta.
A Đức mở sách y học ra nhìn một lượt rồi nói: "Khá lắm, đây chính là sách y học mà giám đốc Vương muốn".
Tôi gật đầu, nói: "Phải là tốt rồi".
A Đức đột nhiên híp mắt lại, nói: "Đưa điện thoại của mày cho tao".
Tôi ngẩn người ra, đáp: "Để làm gì vậy anh Đức?"
A Đức giơ tay lên cho tôi một bạt tai vào đầu, quát: "Nhiều chuyện quá, đưa đây!"
Trong lòng tôi có chút hoảng hốt, không phải thằng cha này muốn kiểm tra xem tôi có chụp lén nội dung bên trong sách y học đó chứ? "Nhanh bà mày lên, đừng có mà câu giờ!", A Đức thúc giục.
Tôi chậm chạp lấy điện thoại di động ra đưa cho anh
Quả nhiên, anh ta lập tức mở album ảnh của tôi ra xem xét một hồi rồi đem điện thoại trả lại cho tôi.
Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, lần này tôi đã cao tay hơn, sớm nghĩ đến chuyện A Đức sẽ kiểm tra điện thoại vì thế nên tôi đã chuyển hết vào Drive, rồi xóa luôn tất cả hình ảnh.
"Hay lắm, chuyện này mày làm rất tốt", trên mặt A Đức lộ ra nụ cười hài lòng.
ta.
Chả hiểu sao, mặc dù lúc này A Đức đang cười nhưng tôi lại cảm thấy sởn hết cả da gà.
"Đi thôi, tạo dẫn mày đi gặp giám đốc Vương để nhận thưởng!", A Đức nói.
Tôi nói: "Tôi vô cùng vinh hạnh khi được làm việc cho giám đốc Vương..." "Lắm lời quá, tạo để cho mày đi luôn đấy!"
A Đức không nhịn được ngắt luôn lời của tôi.
Sau đó, tôi không dám tiếp tục từ chối liền ngồi lên chiếc Toyata của anh ta.
Điều làm tôi vô cùng bất an là, chiếc xe này chạy về phía ngoại ô, nửa tiếng sau nó dừng lại ở một nhà máy bỏ hoang.
Tôi hỏi: "Anh Đức, dừng ở đây làm gì?"
Trong lòng tôi dấy lên một loại linh cảm rất xấu.
A Đức nói: "Giám đốc Vương đang ở trong đó, chúng ta vào thôi".
Tôi ừ hử một cái rồi theo A Đức xuống xe.
Vừa đặt chân xuống đất, tôi liền lập tức xoay người bỏ chạy, tôi có ngu đâu mà không biết Vương Hoài Viễn không có ở đây, chỉ có thể là A Đức muốn giết tôi để bịt đầu mối "Con mẹ nó, muốn chạy à, mày không thoát được đầu con trai!"
Quả nhiên, tôi vừa mới chạy trốn, A Đức liền lộ bộ mặt thật, anh ta lập tức đuổi theo tôi.
Trước giờ thể trạng của tôi đều rất yếu đuối, giờ phút này tôi chỉ mới chạy ra ngoài có mấy bước, liền cảm thấy phía sau lưng bị người ta tóm chặt
Âm thanh dữ tợn ồm ồm của A Đức truyền đến tại của tôi: "Chậc chậc, tạo cho mày chạy à!"
Anh ta tung một cước đá vào mông của tôi làm tôi ngã nhào về phía trước, sau đó lăn lộn vài vòng trên mặt đất.
A Đức lao nhanh đến chỗ tôi, nhấc chân lên đá tôi tới tấp.
Sau đó, A Đức nhanh chóng hành động, anh ta đưa tay ra bóp lấy cổ tôi, chẳng cần dùng hết sức thì chỉ trong nháy mắt tôi đã cảm thấy cổ mình truyền đến một cơn đau nhức thấu xương, kể cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Tôi không ngừng giơ tay cạy bàn tay đang bóp chặt cổ mình, nhưng tôi phát hiện ra bàn tay của A Đức giống như cái vòng sắt không cách nào bị tôi đẩy ra được.
Toang rồi! Hôm nay có thể sẽ là ngày giỗ của tôi!
Giờ phút này, trong đầu tôi chỉ còn có ý nghĩ như vậy!