Tôi...!Chết tiệt! Tôi gần như bị dọa cho chết khiếp, đây là nơi công cộng, sao Lý Băng lại có thể làm chuyện như vậy?
Tôi vội vàng đưa tay nắm lấy bàn chân của Lý Băng trong tay, nói: "Băng Băng, đừng đùa nữa", tôi vội nhìn xung quanh, may là không ai để ý đến chúng tôi.
Lý Băng khẽ rên lên một tiếng, đôi mắt mơ mơ màng màng, nói: "Anh rể, có kích thích không? Có muốn không?"
Hơi thở của tôi đột nhiên trở nên có chút gấp gáp, lúc này, tôi đang nắm lấy bàn chân của Lý Băng, tôi cảm thấy bàn chân của cô bé thật uyển chuyển và tinh tế, quả là có một cảm giác sung sướng khó tả.
Tôi thầm nói đúng là tiểu yêu tinh mà, đặt chân Lý Băng xuống, tôi nói: "Băng Băng, nghe lời, mau ăn đi".
Lý Băng cười hihi nói: "Anh rể, em chỉ là muốn giúp anh trị bệnh.
Anh không cho rằng em là loại con gái hư hỏng chứ?"
Tôi nói: "Không đâu, không đâu", trong lòng tôi có chút ấm áp, so với người phụ nữ lòng dạ sắt đá như Tô Tuyết thì Lý Băng thật sự quá tốt rồi.
Sau khi ăn bít tết với Lý Băng xong, tôi đưa cô bé đến trường học, sau đó tiếp tục theo dõi mọi động tĩnh của Vương Viên.
Truy cập VietWriter.vn.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Tôi phát hiện ra rằng kể từ lúc tôi gặp Tô Tuyết, tôi đã trở thành một đặc công chết tiệt.
Đầu tiên, tôi làm nội ứng cho Tô Tuyết ở Chỉ Túy Kim Mê và chụp lén Vương Hòai Viễn.
Sau đó, tôi đến câu lạc bộ Hoa Hồng để làm nội ứng cho Vương Hoài Viễn và bây giờ thì làm nội ứng cho Tô Tuyết, theo dõi mẹ cô ấy.
"Hehe, cuộc sống quả thật quá thú vị rồi, ai ngờ được, Hứa Lương - một tên vô dụng như tôi đây sẽ làm những chuyện cao tay như vậy!", tôi thở dài.
Tôi không rõ Vương Viên có ở phòng hay không, trước tiên, tôi phải âm thầm đi lên rồi xác nhận lại một chút, sau khi nhìn thấy bà ta đang ngồi mê man trên ghế sofa, tôi mới quay lại khu vườn phía dưới tiếp tục theo dõi.
Hai giờ chiều, tôi nhận được tin nhắn của Tô Tuyết: Mẹ tôi có dấu hiệu gì khác thường không?
Tôi trả lời: Tạm thời chưa thấy gì.
Tô Tuyết: Tiếp tục theo dõi, nếu có gì khác thường, hãy thông báo cho tôi trong thời gian sớm nhất.
Tôi: Tôi biết rồi.
Tiếp đó, tôi tiếp tục ngồi trong vườn như một thằng bệnh, vừa nghịch điện thoại vừa nhìn chằm chằm vào cửa ký túc xá Vương Viên.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã là năm giờ chiều, tôi không có thu hoạch gì, dự định sẽ rời đi.
Tuy nhiên, lúc tôi vừa đứng dậy đi ra khỏi vườn thì nhìn thấy, trước cửa phòng Vương Viên xuất hiện một người phụ nữ ăn mặc rất sành điệu.
Tôi có chút ấn tượng về người phụ nữ này, tôi cố nghĩ lại thì chợt nhớ ra, lần đó ở Chỉ Túy Kim Mê, tôi bị chị Lan lôi đi làm trai bao và bà ta chính là một trong năm người phụ nữ có mặt tại phòng bao riêng lúc đó, gọi là giám đốc Mã!
Bà ta đang làm gì ở đây? Lẽ nào muốn dẫn Vương Viên đến câu lạc bộ tìm trai bao sao?
Trong lòng tôi cứ suy nghĩ lung tung, rồi chậm rãi đi về phía ký túc xá của Vương Viên, tính xem thử giám đốc Mã này rất cuộc có ý đồ gì!
Ký túc xá của Vương Viên nằm trên tầng hai, không cao lắm, tôi chỉ mất một phút là tới cửa ký túc xá bà ta.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy giám đốc Mã và Vương Viên đang cãi nhau.
Truy cập VietWriter.vn.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Giám đốc Mã nói: "Vương Viên, bà đã suy nghĩ chuyện đó đến đâu rồi?"
Vương Viên nói: "Mã Phương Phương, bà đừng có ép người quá đáng, tôi sẽ không bao giờ đồng ý điều đó".
Tôi nghe giọng điệu của Vương Viên khi nói vô cùng kích động, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn đây không phải chuyện tốt gì rồi.
Mã Phương Phương cười nói: "Vương Viên, trước mặt tôi, bà còn giả bộ ngây thơ cái gì? Đừng cho rằng tôi không biết, bà là loại phụ nữ như thế nào! Chuyện này, bà không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu không, tôi sẽ khiến bà trong phút chốc thân bại danh liệt!”
Vương Viên hét lên: "Tốt hơn hết bà đừng có ép tôi, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát đó".
Mã Phương Phương cười giễu cợt, nói: "Báo cảnh sát? Bà báo đi, nhưng tôi cam đoan, người đầu tiên thân bại danh liệt chính là bà.
Đừng quên, con gái bà cũng chưa biết chuyện này.
Nếu con gái bà biết được, sau này, bà còn mặt mũi nào gặp nó không? Haha haha!"
Vương Viên không nói gì nữa, tôi nhìn vào bên trong cũng không biết, sắc mặt của bà ta lúc này như thế nào.
"Hehe, Vương Viên, bà hãy suy nghĩ kỹ lưỡng về điều kiện của giám đốc Vương đi.
Chúng ta là bạn cũng hàng chục năm nay rồi.
Tôi thật không nhẫn tâm nhìn bà bị hủy hoại!", Mã Phương Phương cười lớn nói.
Vương Viên gần từng chữ nói: "Bà cút đi cho tôi!"
Mã Phương Phương nói: "Được rồi, tôi cút, tôi cho bà thời gian ba ngày, nếu ba ngày sau, bà vẫn chưa nghĩ thông, đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ biết chuyện này!"
Nghe đến đây, tôi vội vàng chạy xuống phía dưới lầu, không lâu sau thì nhìn thấy Mã Phương Phương bước ra khỏi ký túc xá của Vương Viên với nụ cười trên môi.
"Mẹ kiếp! Không phải thứ gì tốt đẹp mà, chắc chắn Vương Viên đã bị bà ta nắm được chuôi thóp rồi! Uy hiếp bạn bè, còn là con người không chứ?", tôi tức giận thầm chửi rủa.
Sau khi Mã Phương Phương bước ra khỏi cổng trường, tôi liền đi về phía ký túc xá nhân viên của Vương Viên, xem bà ta rất cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Cốc cốc cốc!”, bước tới cửa ký túc xá của Vương Viên, tôi nhẹ nhàng gõ cửa.
Vương Viên hỏi: "Ai đó?"
Tôi nói: "Mẹ, là con, Hứa Lương".
Một lúc sau, Vương Viên mở cửa nhìn tôi, ngạc nhiên nói: "Hứa Lương, sao cậu lại ở đây?"
Tôi nói: "Con vừa đi qua chỗ này, nên nhân tiện vào ghé thăm mẹ".
Hiện tại, Vương Viên trông hơi phờ phạc, đôi mắt thâm quầng và trên khỏe mắt còn vương vết lệ, rõ ràng là vừa mới khóc.
Trong lòng tôi thắt lại, không hiểu sao lại có chút đau lòng.
Mặc dù Vương Viên đã quá 40 tuổi, nhưng thực sự là một mỹ nữ, có thể so với một thiếu nữ xinh đẹp vừa mới kết hôn.
Vương Viên ừm một tiếng, nói: “Tôi không sao, tôi ở đây rất tốt, cậu mau về đi".
Tôi cười hehe, ánh mắt đảo qua ngực và chân Vương Viên, nói: "Mẹ không mời con vào nhà ngồi sao?"
Vương Viên có chút tức giận nói: "Cậu muốn làm gì? Đừng có quên thân phận của mình?" Truy cập VietWriter.vn.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Tôi nói: “Con chỉ muốn quan tâm mẹ thôi, mẹ đừng kích động!”, tôi đi thẳng vào trong phòng.
Vương Viên tức giận nói: "Sao cậu lại không biết phép tắc gì vậy?"
Tôi nói: "Chúng ta đều là người một nhà, không cần phải khách sáo như vậy".
Vương Viên: "..."
Trên mặt bà ta lộ rõ vẻ chán ghét và mất kiên nhẫn.
Mẹ còn định giữ kín chuyện này với con sao? Nếu con nói cho Tô Tuyết biết chuyện này, chắc chắn cô ấy sẽ đến hỏi mẹ".
Nghe đến đây, sắc mặt Vương Viên lập tức trở nên vô cùng khó coi, cả thân hình gợi cảm đột nhiên mềm nhũn ra ngồi bệt dưới nền.
Tôi vội vàng đưa tay đỡ lấy bả vai của bà ta nói: "Đến bây giờ mà mẹ vẫn không chịu nói ra sao? Mẹ mau nói đi, nếu gặp khó khăn gì con có thể giúp".
Vương Viên lắc đầu bật khóc huhu, giống như một cô gái trẻ, nói: "Tôi không biết phải nói như thế nào!"