Ba nhân viên bảo vệ nội bộ của Chỉ Thúy Kim Mê nhảy ra khỏi xe Audi và thêm A Cương nữa là tổng cộng bốn người.
Với tình hình hiện tại, tôi chỉ còn một con đường chết.
Một tên bảo vệ nội bộ bước tới chỗ A Cương rồi cúi đầu nói vài câu vào tai gã, A Cương thấy ánh mắt tôi từ từ thay đổi, cuối cùng hét lên: “Thằng ranh, tao có chuyện muốn nói với mày, đừng có chạy".
Trong lòng tôi thầm nghĩ, thằng ngu mới dừng lại!
Tôi tiếp tục chạy bạt mạng, đồng thời lấy điện thoại ra và gọi cho Tiết thần y.
Thần Tiết thần y nhanh chóng nhận điện thoại và hỏi: "Thế nào rồi? Người của Vương Hoài Đông không làm khó cậu chứ?"
Tôi nói: "Tiết thần y, không ổn rồi, bọn chúng vẫn muốn khử tôi!"
Tiết thần y nói: "Kỳ lạ, tôi đã thương lượng với Vương Hoài Đông rồi, hắn ta đã đồng ý sẽ tha cho cậu".
Tôi nói: "Tiết thần y, ông bị hắn lừa rồi.
Đầu tiên, Vương Hoài Đông sẽ giết tôi trước, sau đó sẽ nói rằng ông đã thương lượng quá muộn rồi.
Lúc hắn hứa sẽ tha cho tôi thì tôi đã bị người của hắn giết rồi".
Tiết thần y hừ lạnh một tiếng: "Thằng ranh con này đúng là quỷ quyệt, lại dám giở trò với lão đây, hứ! Cậu đợi đó, tôi sẽ cho A Thành tới đón cậu".
Tôi nói: "Được, Tiết thần y, ông phải nhanh lên, nếu không tôi chết mất xác"
Tiết thần y ừm một tiếng rồi cúp máy.
Trong thời gian đó, A Cương và ba tên kia đuổi theo phía sau tôi và khuyên: "Hứa Lương, giám đốc Vương đã hứa sẽ không giết mày nữa, mày mau theo bọn tao về đi”.
Tôi thầm nghĩ, với những thủ đoạn nham hiểm và bỉ ổi của tên Vương Hoài Đông này, mình nhất quyết không được theo bọn nó về, nếu không thì chỉ có đường chết mà thôi.
Cách an toàn nhất bây giờ là đợi người của Tiết thần y đến đón tôi.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn
Mười phút sau thì người Tiết thần y đã tìm được vị trí của tôi.
A Thành là một người có vẻ mặt u ám và đôi mắt hình tam giác dốc ngược trông rất đáng sợ.
A Cương biết A Thành, cười nói: "A Thành, mày không ngoan ngoãn mà ở bên cạnh Tiết thần y, lại chạy đến chỗ này làm gì chứ?"
A Thành lạnh lùng nói: "Tiết thần y kêu tao phải đưa người này về".
A Cương sững sờ, liền phản ứng lại nói: "Hứa Lương là người của giám đốc Vương.
Anh ta vừa mới ra lệnh cho bọn tao phải đưa hắn trở về".
A Thành thờ ơ nói: "Trước đây, Hứa Lương là người của giám đốc Vương bọn mày, nhưng cậu ta đã được giám đốc Vương giao cho câu lạc bộ Hoa Hồng để trả nợ, về sau hắn chính là người của bọn tao đây".
"Cái này ..., A Cương lập tức nghẹn họng, không biết nên nói lời gì tiếp theo.
A Thành nhìn tôi chằm chằm và nói: "Đi thôi!"
Tôi gật đầu và ngay lập tức theo sau A Thành, A Cương vẫn muốn đuổi theo nhưng A Thành lạnh lùng nói: "Tốt hơn hết, mày nên hỏi ý kiến của giám đốc Vương trước khi hành động.
Nếu không, mày tự chịu trách nhiệm lấy".
Nghe vậy, A Cương không dám tiếp tục đuổi theo, đồng thời lấy điện thoại ra gọi điện.
Một lúc sau, A Cương xua tay và nói: "Các anh em, đi thôi!"
Rồi gã ta cùng ba tên đó rời đi.
A Thành bảo tôi lên xe rồi nhanh chóng đưa tôi đi.
Hai mươi phút sau, tôi có mặt tại câu lạc bộ Hoa Hồng và ở trong văn phòng của Tiết thần y.
Tiết thần y nhìn tôi một cái rồi khẽ hỏi: "Không sao chứ?"
Tôi nói: "Không sao! Hôm nay đều nhờ công lao của ông đây, nếu không, tôi sợ mình đã chết trong tay Vương Hoài Đông rồi".
Tiết thần y không hề hỏi, tại sao Vương Hoài Đông lại muốn giết tôi, lão ta chỉ nheo mắt lại và nói: "Cậu nhóc, cậu có nhớ những gì đã hứa với lão đây không?"
Tôi vội vàng gật đầu và nói: "Nhớ! Tiết thần y, ông là ân nhân cứu mạng của tôi.
Sau này, ông nói tôi làm gì, tôi sẽ làm theo đấy, tuyệt đối không bao giờ trốn tránh với bất kỳ lý do nào".
Tiết thần y ừm một tiếng, hờ hững nói: "Cậu nhóc, tốt nhất là cậu nên nhớ những gì mà cậu nói.
Nếu cậu dám lừa tôi, A Thành sẽ bẻ gãy cổ cậu!"
Nói đến đây, ánh mắt lạnh lùng của A Thành quét về phía tôi, trong phút chốc, tôi như rơi vào một động băng.
Tôi hết sức kinh hãi, A Thành này là một nhân vật rất đáng sợ, chắc chắn có rất nhiều người đã mất mạng trong tay hắn.
“Được rồi, cậu về đi! Ngày mai, quay lại làm việc”, Tiết thần y xua tay nói.
Tôi ừm một tiếng rồi rời khỏi câu lạc bộ Hoa Hồng.
Lúc tôi về đến nhà thì nhìn thấy Tôn Dao đã trở về và đang ngồi trên ghế sofa xem TV.
Tô Tuyết vẫn chưa về.
Tôn Dao nhìn thấy tôi thì hứ một cái, vẻ mặt đầy khinh thường.
Trong lòng tôi thầm chửi: "Bà cô làm lính đặc chủng thì sao? Đừng có mà ăn hiếp ông đây! Có ngày ông đây sẽ đè bà cô và Tô Tuyết dưới đũng quần để cho các cô nếm mùi lợi hại của tôi".
“Này!”, thấy tôi không nói, Tôn Dao chủ động bắt chuyện với tôi.
Tôi quay lại và hỏi: "Có chuyện gì?"
Tôn Dạo nói: "Mau kể cho tôi nghe đi! Chuyện em họ tôi, đường đường là một chủ tịch cao lãnh, làm sao mà có thể nhìn trúng một con gà bệnh như cậu".
Tôi cười haha và nói: "Vì “thằng em” của tôi khá to!"
Tôn Dao: "..."
Trong vô thức, chị ta nhìn vào đũng quần của tôi, đồng thời trên mặt lộ ra cảm giác buồn nôn.
Sau đó, tôi lười phải tranh luận với Tôn Dao, liền đi đến phòng sách và bắt đầu nghiên cứu sách y học của Tiết thần y, nội dung trong sách quá khó, có rất nhiều chỗ mà tôi căn bản không thể hiểu được.
Ngày hôm sau, vừa sáng ra tôi đã dậy ăn sáng và đến câu lạc bộ Hoa Hồng.
Hôm qua, tôi vừa bày tỏ sự trung thành của mình với Tiết thần y, hôm nay là ngày đầu tiên nên tôi đương nhiên phải thể hiện thật tốt mới được.
Lúc tôi đến câu lạc bộ Hoa Hồng, Tiết thần y đang ở cạnh A Thành, dường như cả hai đang lên kế hoạch gì đó, từ khuôn mặt của họ, tôi nhìn thấy một biểu hiện rất nguy hiểm.
Tôi nói: "Tiết thần y, có vẻ việc này không tốt lắm thì phải?"
Vẻ mặt của Tiết thần y lập tức lạnh lùng nói: "Có điều gì không tốt? Tô Tuyết lại không phải vợ của cậu, cậu do dự điều gì chứ!"
A Thành thờ ơ nói: "Tốt hơn hết là mày nên làm theo lời Tiết thần y nói, nếu không, tạo sẽ giết mày!"
Tôi thầm nghĩ: Tiêu rồi, tôi vốn định mượn sự trợ giúp của Tiết thần y để thoát ra khỏi Vương Hoài Đông, nhưng không ngờ, bây giờ tôi đang bị nhốt bởi một con sói già, một kẻ có vẻ còn nham hiểm hơn Vương Hoài Đông!