• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nghe thấy tiếng khóc của Tô Tuyết, tôi cảm nhận được sự bất lực và không cam tâm của cô ấy, trong lòng tôi chợt co thắt lại, hỏi: "Tô Tuyết, cô có chuyện gì vậy?"
Tô Tuyết không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ lặng lẽ khóc.

Sau đó, tôi lại hỏi thêm mấy câu nữa nhưng cô ấy vẫn không trả lời.

Tôi lập tức cúp điện thoại, đứng dậy nói với Lý Khả: "Tôi có việc nên về trước đây".

Loa nghe điện thoại của tôi không to, nên Lý Khả không nghe thấy tiếng khóc của Tô Tuyết, cô ta không biết Tô Tuyết có chuyện, vì vậy chỉ hời hợt đáp lại một tiếng, nói: "Cảm ơn!"
Tôi đáp: “Không có gì”, sau đó, tôi xoay người bước ra khỏi căn hộ đơn của Lý Khả, lập tức bắt taxi hướng về biệt thự của Tô Tuyết.

Lúc về đến nhà, tôi chỉ thấy Tô Tuyết ngồi trên sô pha uống rượu một mình, còn Tôn Dao thì không có ở nhà.

Vẻ mặt của Tô Tuyết lúc này trông vô cùng thất vọng, cả người ủ rũ không có chút tinh thần nào.

Tôi bước tới, ngồi bên cạnh cô ấy, hỏi: "Tô Tuyết, cô làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao?"
Tô Tuyết không trả lời tôi, mà cứ rót rượu uống cạn, trên khỏe mắt vẫn còn vương vết lệ.

Tôi biết Tô Tuyết là một người phụ nữ có cá tính mạnh mẽ, nếu không phải bị dồn vào bước đường cùng thì cô ấy sẽ không bao giờ khóc, huống chi là khóc trước một người đàn ông mà cô ấy luôn coi thường như tôi.


Tôi lướt mắt nhìn về phía bàn trà, phát hiện trên đó có một chai rượu vang rỗng, dường như đã bị cô ấy uống cạn, còn chai thứ hai thì đã vơi đi một nửa.

Tôi thầm khâm phục tửu lượng của người phụ nữ này nhưng đồng thời cũng rất lo lắng, nếu cô ấy cứ tiếp tục uống như thế thì chắc chắn sẽ có án mạng mất
Tôi giật lấy ly rượu trên tay cô ấy, lạnh lùng nói: "Đủ rồi! Đừng uống nữa! Cô uống nữa thì đến mạng cũng không còn đâu!"
Tô Tuyết thờ ơ nhìn tôi, nói: "Tôi cần anh quan tâm à? Anh là gì của tôi chứ? Anh chỉ là một thằng vô dụng thôi!”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô ấy, tôi cũng chẳng buồn tranh cãi, nói: "Ông đây là chồng của cô, không thể trơ mắt nhìn cô tự chuốc rượu mình đến chết được!"
Tô Tuyết cười chế nhạo, mỉa mai tôi không thương tiếc: "Chồng sao? Dựa vào đâu anh nói là chồng tôi? Anh chẳng qua chỉ là một thằng vô dụng, làm chuyện gì cũng không xong!"
Cô ấy vươn bàn tay mảnh mai của mình ra không ngừng đánh vào ngực tôi, giống như người vợ đang làm nũng với chồng mình: “Tôi ghét anh, ghét anh, sao anh lại bắt nạt tôi”.

Mặc dù tôi bị cô ấy đánh như vậy, nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác rất đặc biệt, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

Tôi vốn tưởng rằng Tô Tuyết sẽ khóc một lúc thì thôi, nhưng không ngờ cô ấy vẫn nức nở mãi không ngừng.

Trong chốc lát tôi lại cảm thấy lúng túng, cô ấy không thể cứ khóc mãi thế này được, nếu ảnh hưởng xấu đến mắt thì phải làm sao.

Tôi vội đưa tay lên lau giọt lệ trên khỏe mắt cô ấy, nói: "Đừng khóc nữa, nhìn cô bây giờ như vậy tôi rất đau lòng".

Tô Tuyết ngây người ra, đột nhiên nhìn tôi nói: "Anh quan tâm tôi sao?"
Tôi gật đầu, nói: "Đương nhiên rồi".

Tô Tuyết nói: "Anh nói dối, anh chưa bao giờ quan tâm đến tôi.

Anh chỉ muốn dây dưa với tôi và chiếm lấy thân thể của tôi thôi!"
Tôi ngại ngùng nói: "Cô nói gì vậy chứ? Tôi thực sự quan tâm đến cô mà".

Tô Tuyết chất vấn tôi: "Nếu anh quan tâm tôi, vậy tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa lấy được chứng cứ của Vương Hoài Viễn?"
Tim tôi khẽ run lên, xem ra Tô Tuyết đau lòng như vậy có lẽ là lại liên quan đến chuyện tranh chấp với Vương Hoài Viễn.

Vì để xoa dịu Tô Tuyết, tôi lập tức nói dối: "Gần đây tôi đã có chỗ đứng vững chắc trong câu lạc bộ Hoa Hồng rồi, Vương Hoài Viễn đã bắt đầu tìm tôi để giao việc, một khi có cơ hội, tôi sẽ tìm bằng chứng liên quan đến Vương Hoài Viễn cho cô".

Tô Tuyết bán tín bán nghi hỏi: "Thật sao?"
Tôi nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Đương nhiên là thật rồi, chuyện này giả thế nào được, tôi thích cô, làm sao có thể nói dối cô được".


Tô Tuyết ừm một tiếng, lần này cô ấy lại không hề cười nhạo chuyện tôi thích cô ấy.

Đột nhiên trong lòng tôi có chút mãn nguyện xen lẫn đắc ý, coi như là kiếm được chút lợi lộc trong lời nói với Tô Tuyết!
Sau đó, Tô Tuyết từ từ bình tĩnh trở lại và ngừng khóc, bình thường trở lại xong thì phát hiện tôi còn đang nằm trên người cô ấy, liền lập tức vươn tay đẩy tôi ra, lạnh lùng nói: “Lần sau dám lợi dụng tôi, tôi sẽ thiến anh".

Rồi cô ngồi ngay ngắn lại trên ghế sofa.

Tôi cười gượng một tiếng: "Cô không nỡ đâu".

Tô Tuyết hung dữ nói: "Anh thử xem".

Tôi chỉ cười ngại ngùng.

Tô Tuyết nhìn chằm chằm tôi, đột nhiên nói: "Hứa Lương, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, anh cùng tôi đi chơi đi!"
Tôi nghi ngờ rằng tại mình nghe nhầm liền đứng ngây ra đó!
Tô Tuyết trừng mắt, nói: "Sao vậy? Anh không muốn à? Thế thì thôi, tôi sẽ tự mình đi, xem như tôi chưa nói gì".

Tôi vội vàng gật đầu đáp lời: "Được".

Tô Tuyết hừ một tiếng, xem thường nói: "Nhặt được của hời mà còn chê ít!"
Tôi: “! "
Sau đó, Tô Tuyết và tôi cùng đi ra ngoài, vừa lên xe cô ấy đã nói: "Anh đưa tôi đến vũ trường chơi được không?"
Tôi nói: "Cô là dân chơi chính hiệu, cô đưa tôi đi mới phải chứ?"
Tô Tuyết nói: "Không, tôi chưa đi vũ trường lần nào".


Tôi ngây ra, có chút không dám tin.

Tô Tuyết nói thêm: "Tối nay là lần đầu tiên tôi đến vũ trường.






Các điệu nhảy ở vũ trường đều khá nóng bỏng, trai gái quấn lấy nhau, con gái còn dùng bụng cọ sát vào bộ phận nhạy cảm của con trai.



Tôi thấy vậy liền ngứa ngáy khắp người, cúi đầu nhìn vùng eo cùng cặp đùi trắng nõn của Tô Tuyết đang không ngừng uốn éo, lập tức nhịn không nổi nữa, bắt đầu thu hết dũng khí đưa tay ra sờ vào mông cô ấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK