Tôi nói: "Đau quá, mẹ nó, ông đây chỉ là muốn cùng cô phối hợp diễn, chứ không phải để cô đánh tôi thật".
Tô Tuyết nói: "Mặc dù chỉ là diễn kịch, nhưng chúng ta cũng phải diễn cho tốt, bằng không nếu để lão già kia biết, nhất định sẽ giết chết chúng ta".
Tôi trợn mắt: "Diễn như thế đủ rồi".
Tô Tuyết nói: "Nhưng tôi vẫn còn chưa vui lắm, hay là anh đứng im cho tôi tát thêm vài cái đi".
Tôi: "..."
Tô Tuyết nhẹ nhàng vẩy tay, hình như vì đánh vào mặt tôi nên tay cô ấy bị đau.
Tôi nói: "Bà nội tôi ơi! Cô đúng là đê tiện, tay đã đau vậy rồi mà vẫn còn bạt mạng đánh tôi!"
Tô Tuyết cười khà khà, đắc ý nói: "Vậy tôi không dùng tay nữa, dùng dép lê vậy".
Tôi: "..."
Nghĩ đến chuyện sắp phải đối phó với con quỷ háo sắc Tiết thần y, tôi không có tâm trí nào để nói đùa với Tô Tuyết, sau đó, tôi bước ra khỏi biệt thự, lên chiếc xe Volkswagen của mình và đi đến câu lạc bộ Hoa Hồng.
Nửa tiếng sau, tôi đã có mặt tại câu lạc bộ Hoa Hồng.
Tiết thần y và A Thành lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, chau mày như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi biết, chắc hẳn bọn chúng đang thắc mắc, tối qua kẻ nào đã ra tay với bọn chúng!
Trước khi Châu Phong hành động, tôi đã dặn dò anh ấy phải bí mật hành động, tuyệt đối không được để Tiết thần y và A Thành nhìn thấy mặt.
Tài nghệ của Châu Phong rất giỏi, và anh ấy đã thành công trong việc tạo ra sự bí ẩn.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn
"Tiết thần y", tôi kêu lên một tiếng.
Tiết thần y liếc nhìn tôi một cái, rồi ừm lên một tiếng.
Trên mặt tôi lộ ra vẻ tiếc nuối, nói: "Tiết thần y, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao hai người lại không chơi Tô Tuyết và Tôn Dao.
Haiz, nếu hai người chơi được thì tôi cũng có thể uống một chút thuốc rồi chơi bọn họ một lần".
Tiết thần y hứ một tiếng, còn A Thành nhìn tôi với vẻ mỉa mai.
Lúc này trong lòng bọn họ hẳn là đang nghĩ: Thằng ngu này, bị bọn tao bán rồi mà còn đang giúp bọn tao đếm tiền!
Tiết thần y đứng dậy, lấy năm mươi ngàn trên bàn đưa cho tôi, nói: "Nhóc con, tối qua, cậu làm tốt lắm! Đây là năm mươi ngàn tiếp theo".
Tôi vừa mừng vừa lo, vội vàng đưa tay cầm lấy tiền, nói: "Cám ơn Tiết thần y, nếu sau này có chuyện tốt như vậy, ông chỉ cần nói một lời, tôi quyết không thoái thác".
Tiết thần y nói: "Nếu có ai hỏi cậu về chuyện tối qua, hãy nói là chính cậu đã nghĩ ra chiêu trò này, vì cậu muốn được ngủ với vợ mình, nhưng cô ấy không đồng ý, cho nên bất đắc dĩ cậu mới làm như thế".
Tôi gật đầu, nói: "Vâng! Chuyện này dễ xử lý.
Tôi và Tô Tuyết đã có giấy đăng ký kết hôn, cho dù tôi chuốc thuốc cô ấy cũng không thể cấu thành tội được".
Tiết thần y ừm một tiếng, nói: "Đúng! Chính là lý lẽ này".
Tôi cười một cái, thầm nghĩ mình phải thử xem liệu lão già này đã bỏ cuộc hay chưa.
Tôi lập tức nói: "Tiết thần y, vậy tối nay, chúng ta có tiếp tục nữa không? Tối qua vẫn chưa ngủ được với Tô Tuyết và Tôn Dao.
Chuyện này không thể từ bỏ như vậy được".
Tiết thần y xua tay nói: "Dừng lại, cậu nhóc, tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ ngủ với Tô Tuyết và Tôn Dao, đừng nói xằng bậy, cậu hiểu chưa?"
Tôi vội vàng gật đầu nói: "Đúng, đúng, tôi hiểu rồi! Là tôi muốn ngủ với Tô Tuyết!"
Trong lòng tôi thầm cười to, xem ra chuyện xảy ra tối qua đã dọa lão ta sợ hãi rồi! Sau này, chắc lão ta sẽ không dám lại có ý đồ gì với Tô Tuyết và Tôn Dao nữa đâu.
"Cậu nhóc, tối qua, nhất cử nhất động của cậu, tôi đều nhìn thấy rõ.
Sau này, chỉ cần cậu ngoan ngoãn theo tôi thì tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện nhận cậu làm đồ đệ.
Đến lúc đó, loại đàn bà nào cũng mặc sức cho cậu chơi đùa", Tiết thần y dụ dỗ tôi, nói.
Tôi thầm chửi: Chơi lão già nhà ông, xem tôi là thằng ngu chắc! Mẹ nó! Cùng lắm chỉ là muốn tìm một cái bia đỡ đạn mà thôi.
Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên, gật đầu: "Vâng, vâng, vâng, sau này, tôi nhất định sẽ nghe theo những gì ông chỉ dạy".
"Được rồi, cậu về đi, ba ngày sau hãy đến làm việc", Tiết thần y xua tay.
Tôi gật đầu và lập tức rời khỏi câu lạc bộ Hoa Hồng.
Tôi định đến bệnh viện để gặp Châu Thanh Hàn, vì vậy tôi trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Châu Phong đang kể chuyện cho Châu Thanh Hàn nghe, đến mức cô ấy cười thật to.
"Anh hai", vừa nhìn thấy tôi, cô ấy mừng rỡ kêu lên.
Châu Phong xoay người lại nhìn thấy tôi mỉm cười.
Tôi nói: "Thanh Hàn, xem anh hai mua đồ ăn ngon gì cho em này".
Cô ấy vừa nhìn thấy những thứ tôi đang cầm trên tay thì lập tức ánh mắt sáng lên: "Woah, anh hai, chính là cánh gà và cổ vịt mà em thích nhất đây mà".
Trước đây, tôi có hỏi Thanh Hàn thích ăn gì, cô ấy nói là cánh gà và cổ vịt, vì vậy hôm nay, tôi đã mua cho cô ấy.
Châu Phong nói: "Tiểu Lương, cậu đã tốn kém rất nhiều rồi, sau này đừng mua cho em ấy nữa".
Châu Thanh Hàn gật đầu, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, anh hai, sau này anh đừng có mua nữa".
Tôi nói: "Chỉ là một chút tiền vặt thôi".
Châu Phong nhìn tôi hỏi: "Mọi việc đã xử lý xong hết chưa?"
Tôi nói: "Xong hết rồi".
Châu Phong ừm một tiếng rồi nói: "Ngày mai, Thanh Hàn sẽ xuất viện rồi".
Tôi nói: "Nhanh vậy sao? Sao không để em ấy ở thêm vài ngày nữa? À, đúng rồi! Chỗ em có một trăm ngàn, bọn anh hãy cầm lấy đi".
Tôi lấy ra một trăm ngàn mà Tiết thần y đã đưa cho tôi.
Châu Phong lập tức nói: "Không cần đầu, tiểu Lương, cậu hãy giữ lại số tiền này mà dùng đi”.
Tôi cười hehe nói: "Đại ca, tối qua anh đã đến nhà em rồi, cũng biết rằng vợ em là một người phụ nữ giàu có, em không thiếu tiền".
Châu Phong nói: "Không phải là giả sao?"
Tôi cười khan: "Kịch giả tình thật.
Dù không có tình cảm, nhưng cô ấy chưa bao giờ để em chịu thiệt về chuyện tiền bạc cả".
Châu Phong nói: "Cho là vậy, nhưng số tiền lớn như thế, bọn anh cũng không thể nhận lấy".
Tôi nói: "Như vậy sao được chứ? Không được, anh phải nhận số tiền này.
Ngày mai, Thanh Hàn xuất viện rồi, em ấy phải được ăn uống đầy đủ mới có thể nhanh chóng hồi phục trở lại".
Châu Phong nói: "Vậy năm mười ngàn là đủ rồi".
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn
Tôi nói: "Vậy cũng được", tôi đưa anh ấy năm mươi ngàn và giữ lại năm mươi ngàn.
"Anh hai, kể chuyện cho em nghe đi", Thanh Hàn đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt ngây thơ và nũng nịu.
Tôi họ khan một tiếng: "Anh không biết kể chuyện".
Còn tên Lý Thất Thành đó là một cao thủ của phái Thiết Sa Chưởng, sức mạnh khó lường".
Tôi toát mồ hôi lạnh, hóa ra bất kể là Tiết Nhân Nghĩa hay Lý Thất Thành đều có thể tùy ý giết chết tôi!
"À đúng rồi! Vẫn còn một chuyện, suýt chút nữa anh quên nói với cậu rồi!", lúc này, ánh mắt Châu Phong hiện lên có chút nghiêm túc.