Nhớ đến năm đó bản thân đã phải gánh chịu nỗi đau xé long, bây giờ lại đứng nhìn chị gái sẽ giống mình lòng cô không khỏi đau nhói. Ngước mặt lên trời nhìn về phương xa lòng cô không khỏi bối rối, cô muốn xin lỗi mẹ và người thân, đã hứa sẽ không để người thân còn sống phải đau khổ nữa vậy mà bản thân đành phải thất hứa vậy.
**********
Thiên Thiên đang ở trong bếp nấu ăn, nhân cô hội người đàn ông kia không làm phiền mà nghỉ ngơi một chút, nào ngờ chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng chuông cửa. Không lẽ là Băng Tâm, sao hôm nay đứa em gái này lại lịch sự vậy, không phá khóa đi thẳng vào mà lại bấm chuông, cô vội vàng đi ra cửa.
Lãnh Dật Hiên lại tìm cách liên lạc với Thiên Thiên, không bao lâu sau ông ta đã tìm được chỗ ở của cô và tìm đến nơi.
"Cha, sao cha lại ở đây?" Nhìn Lãnh Dật Hiên đứng trước cổng nhà mình, Thiên vừa mở cửa đã dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ông ta. Cô nhớ là vì chuyện lần tước khiến bản thân không kịp nói tiếng nào đã rời đi, giờ sao cha lại biết được nơi mình ở.
"Thiên Thiên, lần này con nhất định phải giúp cha cầu xin Băng Tâm và vị Diệp tướng quân kia tha cho nhà họ Bạch." Lãnh Dật Hiên vừa vào nhà, ngồi xuống ghế sô pha đã mở miệng nói thẳng, bộ dạng vô cùng khổ sở.
''Cha nói vậy là sao?'' Thiên Thiên khó hiểu nhìn cha, nhà họ Bạch đố chính là nhà của kẻ đang ngồi vị trí đáng lí ra là của mẹ cô. Nếu em gái cô có gây khó dễ gì với họ thì cô còn hiểu được, nhưng Diệp Quân sao lại liên quan tới chuyện này, anh ta đâu có liên quan gì tới chuyện này đâu.
"Hiện tại Bạch Bằng đang bị Diệp Quân điều tra, Băng Tâm lại giúp đỡ người này không cho phép bất kỳ ai trong hai giới hắc bạch can dự vào chuyện này. Cha đã tới câu xin nhưng Diệp Quân kia thì dửng dưng không chịu giúp, còn em gái con lại muốn tất cả tài sản cũng như toàn bộ nguòi nhà họ Lãnh và họ Bạch quỳ xuống trước mặt nó, bao gồm cả cha." Lãnh Dật Hiên thở dài, không hiểu sao đứa con gái nhỏ mình yêu thương lại biến thành như vậy. Hôm nay nếu không phải hết cách lại biết Thiên có quan hệ với Diệp Quân ông cũng không cần vội vàng tới đây như vậy.
" Con bé này thật là. Thôi cha cứ về trước đi, chuyện này để con thử xem sao." Tuy không thích người đàn bà họ Bạch kia nhưng cha dù gì cũng là người sinh ra mình, nếu ông đã hạ mình hết mức như vậy thì cô tất nhiên phải giúp đỡ rồi. Hơn nữa đối với Băng Tâm xử lí chuyện này như vậy cô rất khó chịu, dù sao cũng là cha mình soa có thể đưa ra yêu cầu quá đáng ngư vậy. Dù cho em cô có ghét người nhà họ Bạch, trách cha cưới người đàn bà khác cũng không nên làm như vậy, thở dài một hơi cô đành trấn an cha.
"Cảm ơn con." Lãnh Dật Hiên cảm kích nhìn con gái, đứa bé này luôn luôn ngoan ngoãn như vậy, không giống đứa con gái nhỏ bướng bỉnh kia chút nào.
"Lãnh Băng Tâm, Diệp Quân, hai người lập tức đến đây cho tôi." Thiên Thiên dùng bộ cảm biến mới chế tạo của Tường Vy mau chóng dò được tần sóng của em gái, cùng lúc đó cũng gọi điện cho Diệp Quân hết lớn rồi lập tức ngắt kết nối liên lạc.
Nghe giọng nói tức giận của Thiên, cả Diệp Quân và Băng Tâm đều nhíu mày, trong mắt hiện lên sự lạnh ngắt chết chóc thấy rõ, theo họ suy đoán thì chắc chắn lãnh Dật Hiên đã đến tìm cô, nếu đã vậy thì là do ông ta tự đào hố chôn thân không thẻ trách họ được.
"Em tìm anh có chuyện gì à?" Vừa đến nơi Diệp Quân đã ngồi xuống hơi, trong mắt xệt qua tia đau thương, may mà Tâm chưa có tới, hi vộng Băng Tâm không đến, nếu không chắc chắn hôm nay Thiên sẽ phải chịu đẩ kích rất lớn.
"Anh chờ Băng Tâm đến rồi nói luôn một thể." Thiên nhíu mày ngồi phía đối diện nhìn Quân nói.
"Có chuyện gì mà phải chờ em tới mới được nói." Lãnh Băng Tâm từ phía ngoài cửa đi vào tiện thể ngồi xuông bên cạnh Quân dựa đầu vào vai anh. Cô vốn không muốn tới nhưng những chuyện này vốn không thể dấu được chị gái cô cả đời, hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy, chị cô cứ bị kể thù lợi dụng mà không hay biết gì thì thật là nực cười.
"Hai người sao lại phối hợp với nhau xử lý nhà họ Bạch, dù sao đó cũng là ân oán từ lâu rồi, nếu có thể bỏ qua vậy thì hãy bỏ qua đi." Nhìn cử chỉ của em gái Thiên không khỏi ngạc nhiên, không ngờ được quan hệ của họ lại mật thiết như vậy. Nhưng cô cũng không để ý nữa mà hỏi thẳng hai người về chuyện cha cô mới nói.
"Thứ nhất là vì hai người bọn em đều mang dòng máu nhà họ Bùi. Thứ hai, ân oán là không thể nào kết thúc khi mà chưa có một trong hai bên, hoặc em hoặc bọn họ chết." Băng Tâm không hề quan tâm tới ánh mắt khẩn cầu của anh trai mà cắn răng nói ra hai câu.
"Em nói gì? Sao lại như vậy, chị không hiểu gì hết." Thiên mờ mịt nhìn em gái, cô nói cô và Diệp Quân cùng là người nhà họ Bùi chuyện này sao có thể. Hơn nữa cặp mắt tràn ngập thù hận, bi thương cùng lời nói quyết tuyệt kia là sao? Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì hay là có điều gì đó mà cô chưa biết.
"Anh ấy là Bùi Quân, mang họ Bùi chứ không phải họ Diệp. Bao nhiêu năm nay em và anh ấy ẩn mình, xây dựng thế lực là muốn làm cho những kẻ mà chị muốn giúp bây giờ sống không bằng chết." Tâm dùng giọng điệu lạnh băng nhình chị gái nói, vừa nói vừa chỉ vào anh trai. Là do họ ép cô, cô vốn không muốn chị hai biết đến chuyện này nhưng mà bây giờ cô muốn chị ấy phải biết để không bị lợi dụng nữa.
Thiên Thiên nghe em gái nói mà giật mình nhìn về phía người đàn ông phía đối diện. Kết quả nhìn thấy lại thấy cô giật mình đứng hình trợn tròn mắt thực sự nói không nên lời.
Mới đầu cô chỉ cảm thấy người đàn ông này quen mắt vì trong ấn tượng của cô Bùi Quân là một công tử bột chính gốc, bàn tay vốn không phải chạm tới nước. Nhưng người trước mặt khuôn mặt lại không ngây thơ như trước, mà là dày dặn sương gió, làn da cũng không còn trắng mà trở thành ngăm đen. Vóc người yếu đuối bị thay thế bởi thân hình vạm vỡ, to lớn hơn trước. Quan trọng là ánh mắt trước kia dịu dàng nay lại có thêm sự cô độc, thù hận. Người này đúng là Bùi Quân mà cũng không phải anh!