"Anh thực sự là Bùi Quân?" không biết qua bao lâu, Thiên mới lấy lại được tinh thần, dùng giọng nói run run nhìn Quân hỏi. Cô hi vọng đây không phải giấc mơ bởi vì từ khi cả nhà họ Bùi xảy ra chuyện thì người anh trai này cũng biến mất luôn, nếu anh có thể trở về vậy thì quá tốt rồi.
"Đúng vậy, là anh." Quân cười dịu dàng nhìn em gái, tay đang ôm Tâm cũng hơi siết chặt vai cô, mong sao cô không nói ra mọi chuyện. Có lễ chỉ cần để hai người bọn họ gánh chiụ nỗi đau này là đủ rồi, không cần để thêm một người biết chuyện rồi cũng như họ hiện nay.
"Nhưng tại sao anh lại sống dưới thân phận hiện tại, còn nữa chuyện Tâm nói là sao?" Thiên Thiên nhìn thẳng hai người phía đối diện hỏi, cô biết chắc họ đang dấu cô một sự thật khủng khiếp nào đó.
"Đó là vì trước đây vào cái ngày cả Bùi gia bị giết em và anh ấy đều ở đó. Hơn nữa em và anh ấy còn chính mắt chứng kiến cảnh mọi người bị giết, và kẻ gây ra mọi việc là Bạch Viên Viên và người cha đáng kính của chúng ta nữa." Tâm dùng giọng điệu bình thản như đang nói chuyện của người khác lên tiếng. Cô biết mình đang tự xé rách nỗi đau trong lòng cũng như ép buộc chị gái phải biết về sự thật đau lòng này.
"Chuyện này không thể nào, Băng Tâm.... ..." Thiên hoảng loạn lắc đầu giọng nói tràn ngập run rẩy đang muốn nói đã bị Tâm cắt ngang.
"Chị biết không, năm đó là chính tay Lãnh Dật Hiên bắn chết mẹ, những kẻ mà ông ta cùng người đàn bà kia đã giết chết tất cả người nhà họ Bùi, mấy chục mạng người năm đó chỉ có em và anh ấy trốn thoát. Chị tưởng tượng được cái cảm giác đau đớn bất lực nhìn người thân chết trước mặt mà không làm được gì, máu tanh đỏ lòm bắn tung túe khắp nơi đó không?" Tâm không muốn để cho bản thân do dự nữa, cô ép buộc bản thân nói lời tàn nhẫn, vì kìm nén mà móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức tóe máu.
"Em biết chị cần thời gian để tiếp nhận sự thật này, em ra ngoài trước đây." Tâm nói xong nhìn vẻ mặt không thể tin tưởng của chị gái thì không đành lòng đứng lên bỏ đi.
"Anh biết em cần thời gian để yên tĩnh, anh đi đây." Bùi Quân cũng nhìn thấy cảm xúc của Tâm và Thiên đều rất bất ổn nên đành đứng dậy nói rồi đi ra ngoài xem tình hình Tâm.
Nhưng điều khiến Quân lo lắng là khi anh đuổi ra đến nơi thì không thấy cô đâu, dò tìm liên lạc thì lại thấy cô đã tắt thiết bị. Anh lo lắng không thôi mau chóng lái xe tìm cô cũng gấp rút hạ lệnh cho cấp dưới bí mật tìm cô.
Cón Tâm sau khi ra ngoài thì tâm trạng rất không tốt lái xe chạy thẳng đến Liệt Hỏa xông vào như chốn không người. Cô biết nếu mình đến đây chắc chắn sẽ không bị ai làm phiền hoặc tìm tới. Hơn nữa lần trước cô đã tới phòng nghỉ của Lăng Kiệt một lần nên cũng không ngại tới đây không có chỗ nghỉ ngơi.
"Ai? Sao em lại ở đây." Lăng Kiệt đang ở trong phòng nghỉ buồn bực không thôi vì bị Tâm lơ đẹp, bản thân đang tự suy nghĩ nên khi thấy có người mở cửa phòng liền lập tức dùng giọng nói lạnh thấu xương quay đầu từ cửa sổ lại. Nhìn thấy Băng Tâm xuất hiện hơn nữa vẻ mặt cũng không mấy tốt anh không khỏi bất ngờ hỏi.
"Tôi mượn phòng anh hôm nay, hãy bảo mật tin tức tôi đến đây đừng cho ai biết kể cả bọn người Hàn Long. Mà ở đây có rượu không?" Tâm cũng không thèm để ý đến anh mà đi thẳng đến chiếc giường lớn nằm vật xuống nói như ra lệnh còn hỏi xem anh có rượu không. Sở dĩ cô đến vì biết đây là nơi an toàn cũng như người đàn ông này tuyệt đối sẽ làm lời mình nói.
"Ừ, Rượu ở quầy bar, em cứ tự nhiên." Nhìn thấy tình trạng cô như vậy anh cũng không muốn đôi co đi đến phía bức tường phía bên phải chiếc giường với tay cầm một chiếc điều khiển ở đầu giường bấm một cái. Bức tường dịch chuyển tạo ra một không gian quầy bar gồm rất nhiều loại rượu mạnh cùng ly và một bàn dài phía trước có sẵn ghế tủ lạnh để đá, dụng cụ pha chế rượu...
"Anh đã nói vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa." Tâm vươn người từ trên giường dậy dùng chân đá đôi dày cao gót ra, tự nhiên như ở nhà bước đến cầm ba chai rượu mạnh nhất và một chiếc ly rồi lại quay trở lại.Bỏ ba chai rượu và chiếc ly xuống chiếc bàn cạnh giường còn bản thân thì tùy ý nằm xuống rót rượu ra cốc nửa nằm nửa ngồi bắt đầu uống. Lăng Kiệt cũng để cô tùy ý, bản thân đi lại ngồi xuống chiếc ghế sô pha phía đối diện giường từ từ ngắm cô.
Nhìn Băng Tâm như vậy Kiệt có chút khó hiểu nhíu mày, tuy cô uống là rượu mạnh nguyên chất nhưng cũng không nhăn mày một cái. Chỉ là tư thế và trạng thái uống rượu như vậy lại mang cho anh cảm giác cô đang rất khó chịu, cô độc. Trong lòng không hiểu sao bản thân anh bắt đầu càng ngày càng suy tư về cô như vậy từ khi nào, hơn nữa dường nữa trái tim lạnh băng hình như cũng bị cô hạ gục rồi.
Băng Tâm khi trong lòng khó chịu và muốn uống rượu thì rất ít khi nói chuyện, bản thân cô luôn tự mình im lặng để nhấm nháp vị rượu. Hương vị đắng chát, cay nồng, nóng bỏng khiến cô cảm thấy tỉnh táo hơn, suy ngẫm nhấm nháp nỗi đau, sự cô độc của bản thân nhiều hơn. Tuy nói cô còn có Thiên Thiên, Chính Thần, Bùi Quân và bọn Tường Vy nhưng không ai biết kể từ rất lâu rồi cô không cho phép ai thực sự bước vào trái tim mình, kể cả họ. Tại sao? Tại vì cô sợ trái tim chồng chất vết thương và thù hận sẽ khiến những người bên cạnh bị lôi vào vòng xoáy thù hận. Nhưng ngày hôm nay cô đã chính thức làm một điều mà mình sợ nhất đó chính là để người thân của mình bước chân vào vòng xoáy ấy.
"Tôi sai rồi." rượu nguyên chất mà uống như nước thì kiểu gì cũng say, khi chất cồn thấm đẫm cơ thể cả người lắc lư, ửng hồng cô chỉ ngồi co vào góc giường ôm đầu gối lẩm bẩm. Cô co mình lại tư thế như khi còn nằm trong bụng mẹ để mình cảm thấy an toàn hơn.
Lăng Kiệt ngồi ở ghế quan sát nhìn cô uống rượu liên tục mà trái tim như bị bóp nghẹt, nhưng nhìn thấy sự bi thương trong mắt cô thì đành ngồi yên thôi thì để cô tự do nháo một lần, dù có hậu quả gì anh cũng sẽ chịu trách nhiệm thu dọn tàn cuộc. (hơ em tưởng anh thừa lúc con gái nhà người ta say mà ăn đậu hũ chứ?)
"Em sao vậy, đừng dọa tôi sợ." Nhìn thân hình nhỏ nhắn thu gọn lại run rẩy khiến trái tim anh như bị ai đó đánh thật mạnh. Kiệt vội đứng dậy bước nhanh tới ôm Băng Tâm vào lòng vỗ lưng an ủi.
Tâm cũng không từ chối chỉ là rúc người vào lòng anh như tìm lấy chút ấm áp, thôi thì sa ngã hết ngày hôm nay đi.