"Cô ta đã tỉnh chưa?" Tâm hỏi
"Đã tỉnh."
"Được rồi, lát nữa tôi sẽ qua đó nhớ trông chừng cô ta cho cẩn thận." Nghĩ tới vẻ mặt đau khổ của người đàn bà kia Tâm cảm thấy tâm trạng không tệ
"Vâng." Nói rồi người đàn ông đi thẳng về canh giữ Ảnh
Trong phòng Tâm tắm rửa sạch sẽ mặc lên mình bộ váy đỏ quây ngực bó sát lấy từng đường cong trên cơ thể. Chiếc váy chỉ dài gần đến đầu gối để lộ ra một phần cặp đùi trắng muốt và đôi chân thon gọn, chân đi một đôi dép cao được thiết kế đặc biệt có đế chứa chất độc chết người.
Mái tóc dài tùy ý thả ra khuôn mặt không trang điểm nhưng cũng khiến người ta say lòng. Đồ trang sức vẫn là những vũ khí quen thuộc mà lại đẹp mắt, mang theo một chiếc túi xách hàng hiệu khiến cô dường như trở thành một tiểu thư ăn chơi chứ không phải sát thủ máu lạnh.
Tâm ra khỏi phòng thì đi đến thẳng chỗ Ảnh đang bị giam giữ. Nhìn một người bị mất hết tay chân, khuôn mặt tái nhợt quả đúng là bi thảm
"Chậc chậc, không hổ danh là một sát thủ hàng đầu mới đấy mà đã tỉnh lại rồi." Băng Tâm an nhàn đi đến gần giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống châm chọc Ảnh
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, hãy để hơi sức mà tới "Thiên Đường" vui chơi đi." Thấy Ảnh trừng mắt nhìn mình Tâm nhíu mày nói
"À mà cô còn chưa biết nơi đó thế nào phải không? Để tôi nói cho cô biết nhé." Tâm nở nụ cười quỷ dị kéo một chiếc ghế ngồi xuống rồi bắt chéo chân bắt đầu bài giảng.
"Thiên Đường là một trung tâm nghiên cứu do tôi tốn rất nhiều kinh phí để tạo nên.
Nơi này chuyên nghiên cứu các loại vũ khí, thuốc mê, các loại độc đối với cơ thể và thần kinh....
Thiên Đường này là một nơi rất tuyệt vời, tôi sẽ để cô đến đó làm thí nghiệm với một vài loại độc mới nghiên cứu.
Tôi đảm bảo cô sẽ rất thoải mái bye bye." Giảng một tràng dài xong Băng Tâm đứng lên bước ra khỏi phòng bỏ lại khuôn mặt ngày càng tái nhợt vì sợ của Ảnh.
"Đưa cô ta đến Thiên Đường." Ra khỏi phòng Băng Tâm nói với người canh giữ ở cửa
"Vâng, đưa cô ta đến đó làm gì ạ?" Người đàn ông cúi đầu hỏi
"Cứ bảo với người ở đấy để cô ta làm mẫu thí nghiệm sống, không được để cô ta chết. Tiện thể dạn họ "chăm sóc" cô ta thật tốt cho tôi, nói tôi muốn cô ta sống không bằng chết." Lãnh Băng Tâm lạnh giọng phân phó
"Thuộc hạ đã hiểu."
"Nói mọi người sau này cứ gọi tôi chị hai là được rồi." Mấy cái kiểu xưng hô này đúng thật là rắc rối
"Vâng, chị hai." Người đàn ông cúi đầu nhìn bóng dáng Tâm đã đi xa
Tâm tình rất vui nên Tâm quyết định đến một nhà hàng mà mình biết ăn, đây là nơi trú ẩn của đầu bếp hàng đầu thế giới hiện nay do cô vô tình phát hiện.
... ...... ....
"Lão đại, 10 phút nữa chúng ta có cuộc gặp với kẻ chống đối chúng ta ở một địa bàn." Bạch Long báo cáo với Lăng Kiệt
"Đi thôi." Nói xong anh đứng dậy cùng Hàn Long, Bạch Long đi tới chỗ hẹn
"Lão đại lần này thật sự không phải tôi cố ý." Người đàn ông tầm 40 tuổi cúi đầu trước Lăng Kiệt trong một nhà hàng
Phía sau ông ta có 4 thuộc hạ, còn Lăng Kiệt ở phía đối diện chỉ có một mình đang ngồi và Hàn Long, Bạch Long thì ngồi ở bàn ngay phía sau anh
"Thật sự là không cố ý." Lăng Kiệt nhướn mày dùng ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông.
"Đúng vậy đúng vậy." Người đàn ông nói, bàn tay đã sớm đổ đầy mồ hôi
"Cho dù có có cố ý hay không thì cũng không thể tha thứ được." Kiệt lạnh lùng phun ra mấy từ
"Lăng Kiệt cậu....." Người đàn ông tức giận tay vừa chạm đến chiếc đồng hồ mạ vàng ở cổ tay thì lời nói và hành động đều bị đánh gãy
"Anh yêu đang bàn chuyện gì vậy?" Một cách tay trắng noãn vòng ra trước ngực Lăng Kiệt
"Khụ khụ khụ." Hàn Long đang uống nước thì phụt hết ra ngoài rồi ho sặc sụa
Bạch Long thì khó có thể tin được cảnh tượng trước mặt mà lấy tay véo mình một cái, quả thật là có đau.
Ở phía bên kia cả người đàn ông và những thuộc hạ phía sau đã sớm đứng như tượng đá, mắt trợn tròn, miệng há hốc cằm như sắp rơi ra đến nơi.
"Nếu không muốn chết thì phối hợp chút đi." Trong lúc cả người Lăng Kiệt cứng ngắc thì một giọng nói vang bên tai
Dựa vào trí nhớ của mình Lăng Kiệt nhận ra giọng nói này là của Lãnh Băng Tâm.