“Tôi muốn thấy máu chảy đầm đìa, muốn thấy ngọn lửa thiêu rụi tất cả những thứ bà quan tâm.” Băng Tâm nhẹ nhàng dùng một phần đầu kiếm chạm vào khuốn mặt Trần Lợi, mỗi từ nói ra đều dùng sức rạch mạnh tạo thành vết thương dài ghê rợn chảy đầy máu kéo dài xuống đến cổ.
“Á...á...Rốt cuộc con gái tôi làm gì nên tội mà cô lại làm như vậy.” Trần Lợi vừa hoảng sợ vừa đau đớn nhìn thiếu nữ trước mặt, cho dù là chết bà ta cũng muốn chết một cách rõ ràng chứ không phải mập mờ khó hiểu như vậy.
“Làm gì ư? Bà xuống hỏi diêm vương có lẽ sẽ tốt hơn.” Bùi Quân vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng phun ra một câu rét lạnh. Nhìn kẻ thù trước mặt anh hận không thể lập tức giết chúng, nhưng như vậy chẳng phải quá dễ dàng sao phải để chúng hiểu thế nào là sống không bằng chết. Nếu không vì chúng, Băng Tâm vẫn là tiểu thiên thần xinh đẹp vô lo vô nghĩ, giờ lại biến thành bộ dạng giết người cũng lười chớp mắt trở thành ác quỷ khát máu khiến tất cả đều phải sợ hãi.
Lần này cũng bất chấp cái gì gọi là quân tử đi đến cạnh Băng Tâm lấy chiếc kiếm từ trong tay cô không hề để ý chém ngang chém dọc trên người Bạch Huân, còn Trần Lợi thì chỉ tặng thêm cho bà ta ba phát rạch trên người , máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống sàn từng giọt 'tí tách' rơi. Vốn là người lạnh lùng ưu nhã mà cuối cùng lại làm ra hành động kích động như vậy khiến mọi người trong phòng trợn trợn mắt.
“Cầu xin...các người....hít....làm ơn...hừ, ư....Tha cho họ.” Bạch Viên Viên nhìn cảnh người thân bị hành hạ trước mặt, trái tim đau nhói cuối cùng không thể nhịn nổi nữa khóc lên. Cả người giãy giụa muốn đứng lên nhưng không thể làm gì được. Vì muốn bà ta chứng kiến tất cả, trước đó Tâm đã đặc biệt chỉnh sửa lại chiếc ghế để ba người tới xem chỉ bị cố định mà thôi.
“Sao vậy, làm gì mà khóc sớm thế?” Băng Tâm nhíu mày nhìn vẻ mặt sướt mướt kia, ai có thể nói cho cô biết, năm đó khi cả Bùi Gia bị giết bà ta có chút nào mảy may để ý đến cảm nhận người khác không? Bây giờ đổi lại người nhìn người thân đau khổ chết trước mặt mình là bà ta thì mới vậy đã đau lòng rồi?
“Lãnh Băng Tâm, con có thôi đi không?” Lãnh Dật Hiên nhìn người mình yêu thương khóc lóc tức giận quát lớn.
“Hừ, câm miệng lại ông có quyền gì mà nói Băng Tâm, đừng tưởng chuyện của Bùi Gia năm đó không ại biết gì.” Bùi Quân đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Lãnh Dật Hiên, ai cũng có quyền nói chuyện chỉ duy nhất những kẻ này là không có.
Băng Tâm khó chịu anh biết, năm đó vốn dĩ muốn đưa cô trở lại cuộc sống bình thường còn mình sẽ huấn luyện riêng, không ngờ cô lại vì hành động che dấu của Lãnh Dật Hiên cho Bạch gia mà hoàn toàn trở nên điên cuồng.
“Đừng quên năm đó khi cả nhà họ Bùi giết ông không hề có hành động gì mà chỉ vì một câu nói của Bạch Viên Viên mà dùng mọi biện pháp không cho ai can thiệp vào việc điều tra chuyện này hơn nữa còn tuyên bố nguyên nhân với bên ngoài là đó là vụ hỏa hoạn bất ngờ nên không ai sống sót. Vì món nợ năm đó, hôm nay các người nhất định phải chứng kiến hai người kia chết trước mặt mình.” Băng Tâm cũng lười giả vờ nên trực tiếp nói còn không ngại lấy một chiếc roi gân bò vụt thẳng vào hai người kia. Làm da thịt vốn đã be bét máu càng thêm 'nở rộ'.
“Chuyện năm đó vốn không phải như cô nghĩ...” Bạch Viên Viên cố cãi lại, bà ta không tin cô ta biết được tất cả sự việc năm đó bởi vì đã không còn ai trong Bùi gia sống sót, hơn nữa những người kia đều đã bị bà ta thủ tiêu ngay sau khi sự việc kết thúc.
“Bà nghĩ người trực tiếp chứng kiến tất cả lại không biết gì sao? Bao gồm cả việc ông chĩa súng bắn chết mẹ tôi Lãnh Dật Hiên.” Lãnh Băng Tâm lạnh nhạt nhìn Bạch Viên Viên giả dối trước mặt, cuối cùng còn quay đầu lại dịu dàng nói với Lãnh Dật Hiên nhưng cả người không có chút độ ấm nào.
Cô vừa nói ra đã khiến những người ở đây chấn động lớn, trên mặt biểu lộ rất nhiều cảm xúc đặc sắc.
Hàn Long, Lưu Ly, Tường Vy thì sững sờ sau đó là đau lòng và cuối cùng là ánh mắt đầy thù hận. Đối với họ Lãnh Băng Tâm là một người đặc biệt quan trọng, cho dù là ai cũng không thể so sánh được, giờ lại biết được sự thật khó tin này khiến họ gần như không thể chấp nhận nổi.
Còn Bạch Long thì trong lòng lại cảm thấy khâm phục, thật không ngờ một người con gái mỏng manh mà lại phải chịu đựng những chuyện này. Đồng thời anh cũng hiểu rằng đằng sau thành công luôn luôn có những nỗi đau khắc cốt ghi tâm giống như lão đại vậy.
Lãnh Dật Hiên cảm thấy tội lỗi, thật không ngờ hành động nhỏ năm đó của ông lại bị con gái biết được, lần này có lẽ bản thân đã vượt quá giới hạn mất rồi.
Lăng Kiệt đứng cạnh cũng chỉ có thể lặng lẽ cảm nhận trái tim đau nhói, biết được người con gái mình thương yêu đã từng trải qua nhiều đau đớn như vậy mà bình thường được mới là lạ. Anh hiểu có lẽ tình cảm của bản thân đối với cô còn cần rất nhiều thời gian mới có thể bước tới với hạnh phúc nhưng anh sẵn sàng chờ đợi, chỉ cần một ngày cô chịu mở lòng ra với anh thì tất cả đều là đáng giá.
“Không nói được nữa rồi sao? Nhưng mà thôi tôi sẽ để cho họ chết sớm không cần thay bà chịu tội nữa.” Nhìn Bạch Viên Viên cứng hộng không nói được gì, Tâm cười nhạt sau đó bước chân tới gần bàn cầm một chiêc vòi phun sau đó nhấn xả, chất lỏng màu xanh nhạt bốc mùi để cho người khác vừa ngửi đã biết đây là xăng. Va điều không thể nghi ngờ gì đó chính là cô muốn thiêu sống Bạch Huân và Trần Lợi, năm đó người đàn bà kia cho người đốt sạch nhà cô vậy bây giờ cô sẽ thiêu sống họ một chút.
Lãnh Băng Tâm đưa tay cầm một cái bật lửa bằng bạc bên cạnh bật lửa lên, ném chiếc bật về phía hai người bị trói đang bị dọa sợ tới ngây người kia. Họ thật sự nghĩ bản thân đã chịu đủ cực hình sẽ bị bắn chết hay treo cổ một cách dễ dàng, thật không ngờ lại bị thiêu sống như vậy. Chiếc bật lửa bay theo đường vòng cung đẹp mắt rơi thẳng xuống giữa hai người kia và ngọn lửa bùng cháy bắt đầu thiêu đốt tất cả.
“Á...để cho tôi chết...á...” Trần Lợi giãy giụa kêu gào, ngọn lửa nóng bỏng đang dần thiêu cháy cơ thể, cơn đau cháy xé lan rộng toàn cơ thể.
“Ừ....ư...xin cô một súng bắn chết tôi đi.....” Bạch Huân cũng không thể chịu đựng mà mở miệng rên rỉ cầu xin, cái cảm giác bỏng rát, nóng cháy này thực sự khiến người ta đau đớn không thể chịu nổi.
“Làm ơn tha cho họ để họ chết dễ dàng.” Bạch Viên Viên cuối cùng gần như không thể chịu nổi hét lên, đến giờ phút này bà ta thực sự không còn mong đợi cứu sống bọn họ, vậy thì chỉ có thể mong họ được chết dễ dàng.
“Làm...ơn...tha...h....họ.” Lãnh Tình Tình không thể chịu đựng nổi gần như yếu ớt không thể nói lên lời nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt. Từ lớn đến bé được cha mẹ thương yêu bảo bọc nên những cảnh như vậy gần như lấy đi mạng sống của cô ta, máu đỏ lênh láng, người đàn bà lạnh lùng tươi cười như ác quỷ đã khắc sâu vào trong trái tim khiến cả bản thân cô ta cũng phải ngạc nhiên vì đến giờ này mà bản thân vẫn tỉnh táo.
“Băng....Tâm...” Lãnh Dật hiên yếu ớt gọi, đây là lần đầu tiên ông cảm thấy mình vô dụng như vậy, trơ mắt đứng nhìn bàn tay con gái nhuộm máu người vô tội mà không thể nói dù chỉ là một câu, bởi vì ngay cả tư cách nói chuyện trước mặt cô ông cũng không có. Vốn dĩ từ lúc phản bội lời thề hôn nhân đến lúc chĩa súng vào người kia ông đã sớm biết trước kết quả, chẳng qua là không ngờ nó lại đến mức độ này.
Nếu để Băng Tâm biết suy nghĩ này của ông chắc chắn ông sẽ bị cô tát cho vài bạt tai vì tội ngu ngốc. Năm đó nếu không phải Trần Lợi khuyến khích, Bạch Huân giúp đỡ thì sao một mình Bạch Viên Viên có thể dễ dàng lập ra cái bẫy cho ông ta bước vào. Hơn nữa cũng chỉ có một đêm một gia tộc lớn như Bùi gia bị chết một cách không rõ ràng lại không ai ngoài ông ta giúp đỡ mà có thể bị giấu nhẹm đi sao? Thật sự là quá ngây thơ!
Khi lửa bùng cháy thiêu đốt da thịt bắt đầu đổi màu Lãnh Băng Tâm lại cầm bình cứu hỏa xịt thẳng vào họ để dập tắt lửa, điều này khiến Bạch Viên Viên, Trần Lợi và Bạch Huân mừng thầm tưởng rằng có thể xoay chuyển tình thế. Nhưng trong lòng Lãnh Dật Hiên lại nảy lên sự bất an, thấp thỏm, ông biết tính con gái vốn cố chấp, muốn làm gì thì nhất định phải làm được, tuyệt đối không thay đổi ý định. Hơn nữa đối mặt với những người mình đã quyết không thể để họ chết dễ dàng chẳng lẽ lại vì vài câu nói mà mềm lòng, chuyện này không thể nào đơn giản như vậy được.
“Ông đoán đúng rồi, tôi sẽ để họ 'ra đi thanh thản' trước mắt các người.” Nhìn ra suy nghĩ của cha mình, Băng Tâm nở nụ cười ngọt ngào, người cha này đến giờ vẫn còn chút hiểu biết về tính cách mình khiến cô cảm thấy không đến mức quá thất vọng. Phải biết rằng với bản thân cô mà nói, nếu giờ thả họ chẳng khác nào thả hổ về rừng hơn nữa nếu để họ chết quá dễ dàng thì lại cảm thấy có lỗi với bản thân nên tất nhiên phải để chúng chết một cách đẹp mắt nhất.
Băng Tâm liếc mắt ra hiệu, Tường Vy vốn im lặng bên cạnh mỉm cười hiểu ý mở cửa gọi mấy người đàn ông vào mang kẻ 'nửa sống nửa chín' đi. Bản thân cũng đi theo bọn họ mang hai người kia tới nơi cần tới, bởi vì bọn họ đã ngất đi vì sốc nhiệt và căn phòng kia cũng gần nên không cần quá cảnh giấc họ sẽ trốn thoát được.
Còn Băng Tâm bỏ lại tất cả trở về phòng họp còn kêt nối trực tiếp với hai nơi kẻ thù bị giam, những người kia tất nhiên cũng đi theo cô. Trước khi đi cô còn không quên đập vào bức tường phía đối diện ba người kia, lập tức một màn hình lớn hiện ra.
“Đây là thươc phim rất đặc biệt, ba người nhớ thưởng thức thật kĩ nhé.” Để những người đi theo bên cạnh ngồi xuống sô pha, Băng Tâm cầm một cái máy tính bảng trên bàn trượt vài cái, chiếc màn hình loắn đối diện họ lập tức hiện hình ảnh ở hai căn phòng, một căn tối đen, một căn có giam giữ ba người nhà họ Lãnh. Cô lại có mà hình vài lần, khuôn mặt tinh tế lập tức hiện lên trên màn hình đối diện ba người nhà họ Lãnh, tươi cười mở miệng. Ba người trên ghế nghe được ý nghĩa khác trong câu nói của cô lập tức giật thót tim, nhìn chằm chằm vào chiếc màn hình đối diện.
Ngoại trừ khuôn mặt Băng Tâm trên màn hình đều tối đen nhưng rồi ánh sáng cũng bắt đầu chiếu lên, khi khung canh xung quanh hiện ra, mọi người cừng cứng lưỡi cuối cùng trong lòng thầm dùng hai chữ để miêu tả nhất đó chính là :“biến thái.”