Vừa xong việc này, Văn di nương đã dẫn thứ nữ Mạnh Thụy Châu cầu kiến ở sảnh ngoài.
Văn di nương là cháu gái nhà mẹ của Mạnh lão phu nhân, được lão phu nhân vô cùng yêu thích. Lão phu nhân ép buộc Mạnh Trường Hùng nạp Văn di nương, không thể ngờ chỉ gần gũi trong một đêm đã khiến bà ta hoài thai, sinh ra thứ tử Mạnh Vũ Đạt, lại một lần thừa dịp Mạnh Trường Hùng say rượu, Văn di nương này thành công leo lên giường, mang thai lần hai, sinh ra thứ nữ Mạnh Thụy Châu, quả nhiên giống hệt máy đẻ, hiệu suất quả thực khiến người ta không nói nên lời! Cũng may Mạnh Trường Hùng cùng Lâm thị kiếm điệp tình thâm, không để người đàn bà này gần gũi, bằng không cũng chẳng biết có bao nhiêu thứ tử thứ nữ lại ra đời. Mấy năm trường bà ta ỷ chuyện có lão phu nhân làm chỗ dựa, không biết bao lần gây chuyện đối đầu với Lâm thị, thấy Mạnh Viêm Châu lại không nên thân, con trai mình có tài học, thế là đi xúi giục lão phu nhân đoạt đi vị thế tử của Mạnh Viêm Châu. May mắn lúc đó Mạnh Tang Du vào cung được sủng ái mới không để lão phu nhân làm việc hồ đồ. Năm kia lão phu nhân bạo bệnh qua đời, bà ta mới bớt ngạo ngược một chút.
Nghe hai người kia cầu kiến, Lâm thị chán ghét ra mặt, đang định phất tay bảo người đuổi đi, Mạnh Tang Du lại tà tà cười, hứng thú mở miệng, “Cho vào đi, để xem họ muốn làm gì.”
“Nô tài bái kiến nương nương.”
“Thụy Châu bái kiến nương nương.”
Cả hai mẹ con cung kính quỳ xuống thỉnh an Mạnh Tang Du.
“Đứng lên đi.” Mạnh Tang Du không đếm xỉa tới, búng bộ móng tay bằng vàng.
Không thấy biểu cảm, chỉ cần nghe âm thanh quyến rũ uyển chuyển, bên trong lại có phần uể oải lười biếng, Chu Vũ Đế chỉ biết hai mẹ con nhà này sắp gặp chuyện hay ho, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười trìu mến.
Diêm Tuấn Vĩ ngó Hoàng thượng, thấy hắn bỗng nhiên cười cực kỳ đã, thực sự cảm thấy cứ bực bội thế nào.
“Bà có chuyện gì?” Mạnh Tang Du lạnh nhạt mở miệng, đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng nhìn nhìn thật kỹ Mạnh Thụy Châu ăn diện đình đám đứng phía sau Văn di nương. Năm nay Mạnh Thụy Châu mười bốn tuổi, dáng người di truyền từ ông Mạnh, rất cao, khuôn mặt trắng mịn dù không sở hữu dung mạo vô song như Mạnh Tang du nhưng lại có được vẻ tươi tắn thanh tú đủ khiến người khác thương tiếc, là loại hình đàn ông yêu thích nhất.
“Nương nương, ngài xem muội muội Thụy Châu như thế nào?” Văn di nương đẩy đẩy Mạnh Thụy Châu lên phía trước.
Mạnh Thụy Châu hơi cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng dung nhan vị tỷ tỷ chính thất này, nhưng quả tình sườn mặt nửa che nửa đậy, biểu cảm như thể cực kỳ xấu hổ, thái độ cung kính kia mới càng làm người ta đau lòng hộ, không thể chán ghét nổi. Đây là một cô gái tâm cơ có phần kín đáo, tuổi còn nhỏ đã biết phô diễn sức hấp dẫn của bản thân đến cực hạn.
“Ba năm không gặp muội muội cao hơn rất nhiều, trổ mã giống như một đóa sen trắng.” Mạnh Tang Du che miệng, không biết vì sao cười khẽ một tiếng.
Trên nóc nhà, Chu Vũ Đế vừa nghe tiếng cười khe khẽ này đã cảm thấy trái tim như bị kéo giật một chút, trong lòng vừa tê dại vừa nhột nhạt, nôn nao không nói nên lời, hận chẳng thể xuất hiện trước mặt nàng, ôm nàng chặt thật chặt vào lòng.
“Cảm ơn nương nương khen ngợi.” Gò má Mạnh Thụy Châu ửng đỏ, càng thêm vẻ khêu gợi mê người.
“Có việc gì cứ nói thẳng đi.” Lâm thị không thể chịu nổi khi nhìn hai cái mặt dối trá của đám mẹ con nhà kia, thẳng thắn thúc giục.
“Vâng.” Văn di nương cũng có phần căng thẳng, giữ chặt tay Mạnh Thụy Châu nói, “Nương nương, năm nay Mạnh Thuy châu đã hết mười bốn, năm sau có thể tham gia tuyển tú. Nương nương, ba năm qua ngài vẫn chưa có con, trước mắt lại bị Lương phi đoạt thánh sủng, không bằng đưa Thụy Châu tiến cung, ngài cũng có được phần giúp đỡ. Thụy Châu theo thần thiếp, vừa nhìn đã biết dễ sanh dễ nuôi, có thể giúp nương nương một tay, nếu sau này con bé sinh hạ Hoàng tử nương nương có thể nuôi dưỡng, như vậy không tốt sao?”
Nghe xong những lời này, biểu cảm Chu Vũ Đế ngồi trên nóc nhà trở nên vô cùng âm u lạnh lùng. Có ý gì? Rủa Tang Du cả đời không có con sao? Cho dù không có con cũng chẳng đến phiên đám tiện nhân kia giẫm lên Tang Du leo cao!
Quả nhiên là vì chuyện tiến cung! Mạnh Tang Du nâng chung trà khẽ nhấp một ngụm, một đôi mắt phượng sáng rực xoáy thẳng vào Mạnh Thụy Châu, không còn chỗ nào có thể che giấu. Đợi tâm lý chịu đựng của Mạnh Thụy Châu sắp đạt tới giới hạn cuối cùng, mặt từ hồng biến thành tím, lại chầm chậm sang trắng, cô mới khoan thai mở miệng, “Ý của Văn di nương đây là gì? Cứ như vậy mà khẳng định bản cung không thể sinh con? Bản cung đã cẩn thận điều dưỡng ba năm, muốn có con nối dòng không thể tự sinh sao? Tội gì phải nuôi con người khác?”
“Thần thiếp một lòng suy nghĩ cho nương nương, nếu có nói sai, mong nương nương thứ tội. Bây giờ Lương phi được sủng ái cả hậu cung, nương nương rơi vào thế đơn lực bạc, có người giúp đỡ cũng là chuyện tốt. Dù sao cũng là chị em máu mủ ruột thịt, tất nhiên Thụy Châu cũng một lòng vì ngài.” Văn di nương vội vàng xin lỗi, biểu cảm cực kỳ chân thành.
Mạnh Thụy Châu cũng nhỏ nhẹ tiếp lời, “Tỷ tỷ ở trong cung không dễ dàng, muội muội vào cung chắc chắn toàn tâm toàn ý giúp đỡ tỷ tỷ.”
“A ~” Mạnh Tang du cười khẽ, móng tay vàng gõ gõ lên tay vịn ghế dựa, âm giọng vốn bình thản bỗng trở nên giá lạnh vô tình, “Toàn tâm toán ý giúp đỡ bản cung? Nghĩ bản cung là đồ ngốc sao? Muốn dẫm lên bản cung để trèo cao, sau khi đoạt được sự sủng ái của Hoàng thượng rồi lại kéo Mạnh Vũ Đạt lên, cướp đi tước vị của ca ca ta mới là sự thật. Chuyện mấy hôm trước bày mưu gài bẫy để ca ca rời nhà trốn đi bản cung còn chưa tính toán với các ngươi! Muốn tiến cung cũng được, muốn lấy sủng ái trước đây của bản cung cũng có thể, chỉ cần tự uống thuốc tuyệt tử canh (không bao giờ có con nữa ấy), hôm nay bản cung sẽ dẫn Mạnh Thụy Châu vào cung. Không có con nối dòng vĩnh viễn không thể tiến thêm bước nào, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc bản cung sắp xếp. Người như vậy bản cung mới có thể thả lỏng tâm tình mà dùng. Có nguyện lòng hay không các ngươi suy nghĩ đi, bản cung chờ.”
Hàng mày nhíu chặt của Lâm thị buông lỏng, ung dung nhìn sắc mặt trắng bệch của hai mẹ con Văn di nương. Con gái mình vẫn cứ hung hãn như thế này, lúc ba tuổi Văn di nương cũng không phải là đối thủ, huống chi bây giờ? Ăn nhiều lần mất mặt như vậy còn không học cách yên phận, tinh thần quả cảm của Văn di nương có tăng.
Quả nhiên là Đức phi nương nương thủ đoạn tàn nhẫn trong truyền thuyết, nghe mấy lời kia, vừa dữ lại vừa độc, còn trắng ra như vậy, tát tới tấp tát bôm bốp vào mặt hai mẹ con nhà kia. Diêm Tuấn Vĩ âm thầm hít hà.
Nắm tay Chu Vũ Đế để lên môi, gắng sức nhẫn nhịn ý cười sắp trào ra họng. Tang Du vẫn như thế, lúc hư hỏng cũng quang minh chính đại hư hỏng, khiến người ta không biết nên nói cái gì mới tốt!
“Hoàng thượng, không phải trước kia ngài ghét nhất là Đức phi nương nương kiêu ngạo ngang ngược, thủ đoạn độc ác gì đó à? Lúc này lại…” Diêm Tuấn Vĩ nhỏ giọng chế nhạo. Gã cảm thấy Đức phi nương nương như vậy tốt lắm, so với Lương phi kia quả thực một trời một vực, mặc dù xấu xa cũng là xấu xa bên ngoài, không khiến người ta căm ghét, ngược lại chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu.
“Ngươi đã thử cảm giác lúc kề cần tuyệt vọng được người khác kéo trở về chưa? Ngươi thử cái cảm giác hốt hoảng bất lực chỉ có thể dựa vào một người mới tiếp tục sống sót chưa? Ngươi đã trải qua cảm giác cùng một người sớm chiều bên nhau như hình với bóng, trong mắt tất cả là bóng dáng nàng, trong cánh mũi đều là mùi hương nàng, bên tai hết thảy là thanh âm nàng chưa?” Giọng nói Chu Vũ Đế hết sức trầm thấp, ẩn chứa tình cảm dạt dào.
“Chưa thử qua.” Diêm Tuấn Vĩ lắc đầu, tưởng tượng mấy loại cảm giác kia, rõ ràng thật bi thảm, nhưng không biết vì sao gã lại cảm thấy có gì đó hâm mộ.
“Đến lúc đó ngươi còn có thể khống chế tình cảm của mình? Trẫm cũng thật không ngờ mình sẽ sụp vào, nhưng cũng không phải do trẫm!” Chu Vũ Đế khàn giọng cười, biểu cảm rõ ràng là bất đắc dĩ, nhưng trong mắt ngập tràn niềm vui.
Diêm Tuấn Vĩ dùng ánh mắt xa lạ ngó đường nét khuôn mặt mềm mại của người kia, cảm thấy hắn không bao giờ là vị Đế vương ăn trên ngồi trước như khi xưa nữa, chỉ là một người đàn ông bình thường, có yêu có hận, có tình cảm mặn nồng sâu sắc.
Trong đại sảnh, Văn di nương vừa mới hoàn hồn lại từ lời đề nghị hết sức tàn nhẫn của Mạnh Tang Du, the thé hô to, “Nương nương, sao ngài có thể tàn nhẫn như vậy? Thụy Châu là thứ muội ruột thịt của ngài!”
“Không phải nói sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp bản cung sao? Ngay cả yêu cầu nho nhỏ ấy cũng làm không được? Làm không được thì biến khỏi mắt bản cung, đừng có nói những lời vô nghĩa ấy với bản cung! Mang ngươi tiến cung, giúp ngươi được sủng ái, giúp ngươi sinh được Hoàng tử xong rồi giẫm nát bản cung trong lòng bàn chân, nghĩ bản cung cũng ngu xuẩn như đám các người sao?” Mạnh Tang Du nghiêng đầu, lười biếng chỉnh tóc mai, đôi môi đỏ sẫm nhếch ý cười khinh miệt.
Âm mưu lại một lần nữa bị phá thủng, Văn di nương cùng Mạnh Thụy Châu há miệng rồi ngậm miệng, cả buổi đứng không nói nên lời. Mạnh Tang Du vẫn giống như trước đây, nói chuyện làm việc đều không nể mặt ai, cùng người này đấu tâm cơ thủ đoạn quả thực tự rước lấy nhục.
“Được rồi, nên dùng bữa sáng, mời nương nương di giá đến chính sảnh.” Lâm thị cố nhịn cười, cho hai mẹ con Văn di nương bậc thềm đi xuống. Dù sao cũng là ngày đại hỉ con gái về thăm nhà, ồn ào quá sẽ thành điềm xấu.
“Hoàng thượng, Thẩm Tuệ Như cũng sắp xuất phát, chúng ta đi phố Đông mai phục đi.” Diêm Tuấn Vĩ ngửng đầu nhìn sắc trời đã hửng, thấp giọng nhắc nhở.
“Giờ Thìn canh ba Phượng hoàng vu phi? Hừ ~” Chu Vũ Đế cười lạnh, lưu luyến không rời đứng dậy, ra hiệu cho ám vệ ẩn nấp bốn phía phòng thủ nghiêm mật xong mới cùng Diêm Tuấn Vĩ nhảy ra khỏi phủ Quốc công, nhắm phủ Thái sư nằm ở phố Đông.
Một lúc lâu sau, cửa cung khép chặt lại mở ra, Thẩm Tuệ Như cùng Hoàng đế giả đang sóng vai ngồi trên thiên tử loan giá, đón nắng sớm đầu mùa đông, chậm rãi xuất phát đến phủ Quốc sư.
Nhẹ nhàng vén mành kiệu lên, nhìn dân chúng Đại Chu vây quanh hai bên ngã tư đường nhất tề quỳ lạy dập đầu, hô lớn vạn tuế, khóe môi Thẩm Tuệ Như không kiềm được mà nhếch lên. Vạn chúng chú mục, ăn trên ngồi trước, tình cảnh này quả thực thỏa mãn nội tâm trống rỗng của y thị.
Phủ Thái sư gần ngay trước mắt, Thẩm thái sư dẫn mọi người trong phủ đứng ngoài cửa lớn nghênh đón, Thẩm Tuệ Như được Thường Hỉ đỡ bước xuống kiệu, đứng ngoài kiệu khom người chờ Hoàng đế di giá.
Hoàng đế giả đứng khoanh tay lại, uy nghi khí phách, từng bước một đi xuống kiệu. Đúng lúc này đột ngột có chuyện phát sinh, một đám người mặt đồ đen không biết từ đâu vọt ra, chia ra làm hai đường, một đường tập kích Hoàng đế giả, một đường vung đại đao trong tay không chút lưu tình lấy mạng tất cả những kẻ trong phủ Thái sư.
Qua một lát đội Cấm long vệ đi theo mới phản ứng, vừa quát to hộ giá vừa tập kích đám người mặc áo đen. Những ngã tư đường này vốn hẹp, hơn nữa loan giá lại chiếm hơn phân nửa, Cấm long vệ lại ngồi trên lưng ngựa, không thể phát huy sức mạnh, chỉ trong thoáng chốc đã bị giết bảy tám phần. Cũng may phủ Thái sư cũng có thị vệ, kịp thời xuất hiện bảo vệ nhà Thẩm thái sư cùng Thẩm Tuệ Như. Tuy họ Thẩm đã có chuẩn bị, nhưng ám vệ Hoàng gia đời đời truyền thừa, người người là cao thủ hàng đầu lấy một địch trăm, đám lính tôm tướng cua kia không thể sánh bằng.
Hoàng đế giả còn không kịp hạ kiệu, thấy đám mặc đồ đen xuất hiện, trên mặt hoảng sợ, vừa chống cự vừa nhảy xuống né sau loan giá, chưa gì đã bị cách ly khỏi Thẩm Tuệ Như. Y vốn là ám vệ, võ công không thể coi đứng đầu nhưng tuyệt đối chẳng kém, mặc dù bị bao vây dồn ép vào hẻm cụt nhưng vẫn còn có thể gắng gượng một lúc.
Diêm Tuấn Vĩ cùng Chu Vũ Đế dưới sự bảo vệ trùng trùng của ám vệ nhanh chóng xuất hiện trong con hẻm, Diêm Tuấn Vĩ múa đại đao trong tay, nhanh như chớp tập kích thẳng đến Hoàng đế giả, chỉ qua vài chiêu thức sắc bén đã chém gãy kiếm trong tay Hoàng đế giả.
“Thống lĩnh?!” Nhận ra chiêu thức người vừa tới, trên mặt Hoàng đế giả hoàn toàn tuyệt vọng. Bắt lấy sơ hở y để lộ, Diêm Tuấn Vĩ vung sống đao đánh ngất y tại chỗ.
“Hoàng thượng mau thay quần áo, quân Thái hậu lập tức đến giúp chúng ta hoàn thành màn trình diễn này.” Diêm Tuấn Vĩ cấp tốc cởi long bào trên người Hoàng đế giả giúp Chu Vũ Đế mặc vào, sau đó dùng vải đen tóm Hoàng đế giả lại, giao cho hai ám vệ khác mang đi.
Chu Vũ Đế nhanh nhẹn khoác y bào, cùng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa quân đội đột kích. Hắn biến sắc, không chút do dự nắm đầu đao Diêm Tuấn Vĩ cứa mạnh lên bả vai mình, máu tươi lập tức phun ra thấm đỏ nửa người, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Đúng lúc này một đội binh sĩ dũng mãnh múa kiếm từ đầu hẻm xông vào, khôi giáp trên người khắc phù hiệu mẫu tộc Thái hậu. Diêm Tuấn Vĩ vun vút rút đao, ra vẻ kinh ngạc rên lên một tiếng “Thái hậu” xong lập tức bỏ lại Hoàng đế giả quát lớn, “Dừng tay, đều là người một nhà, ta có chuyện trọng yếu bẩm báo với Thái hậu!”
Ngay lúc đó thị vệ nhà họ Thẩm kịp thời đuổi tới, thừa dịp tướng sĩ Thái hậu không nghe rõ lời Diêm Tuấn Vĩ quát lên đã ra tay. Kẻ địch người đông thế mạnh, Diêm Tuấn Vĩ giả bộ không địch lại, mang theo thuộc hạ nhanh chóng rút lui. Thủ lĩnh thị vệ nhà họ Thẩm thấy Hoàng đế giả không chết, đối phương cũng không tìm được cơ hội tiếp xúc với Thái hậu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lập tức tiến lên đỡ Chu Vũ Đế đương hấp hối đưa đến loan giá cấp tốc hồi cung.
Phượng loan Thái hậu đứng ở cách đó khoảng hơn năm mươi thước, được binh sĩ trùng trùng bảo vệ, thấy Hoàng thượng được cứu trợ lập tức ra hiệu hồi cung. Thẩm Tuệ Như được Cấm long vệ vây quanh nằm trung tâm cũng không bị thương, Thái hậu phái hai đại cung nữ tới đỡ lên một chiếc xe ngựa, quay đầu về cung.
Thẩm thái sư bị thương tay phải, miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy xương, có tàn phế hay không còn phải chờ thái y đến chẩn đoán. Người nhà họ Thẩm thương vong vô cùng nặng nề, Thẩm Hi Ngôn bị loạn đao chém chết tại chỗ, vài thứ tử thứ nữ khác không may mắn thoát được, chỉ còn con thơ hai tuổi của Thẩm Hi Ngôn không bế ra nghênh giá vì sợ gió thổi mà tránh khỏi một kiếp.
Vốn là lần thăm nhà long trọng vinh quang là vậy, đến cuối cùng lại biến thành thảm kịch máu chảy thành sông.