Ánh mặt trời ấm áp, chim oanh tung cánh, cỏ cây đâm chồi nảy lộc, cành lá xung quanh Bích tiêu cung xum xuê, sắc xuân tràn đầy. Bầu không khí thấm đẫm mùi ngai ngái của cỏ, hòa lẫn cùng hương hoa thanh nhã thơm ngát. Mạnh Tang Du mở rộng cửa sổ, lười biếng dựa vào ghế quý phi, vừa phơi nắng vừa lật xem danh sách tú nữ trên tay. Danh sách ghi chép rất rõ ràng chi tiết, còn có bức họa màu sắc rực rỡ bên cạnh, khá giống với một cuốn tạp chí hiện đại.
Thấy chủ tử xem đến nhập thần, không hề có chút cảm giác bất an nào, rốt cuộc Phùng ma ma cũng không nhịn được, lo lắng mở miệng, “Nương nương, hay ngài hỏi riêng Hoàng thượng xem ý Hoàng thượng với các tú nữ này như thế nào, cũng chuẩn bị đề phòng từ trước. Nghe nói tú nữ lần này vô cùng xuất chúng, có người còn được phong danh Đại Chu đệ nhất mỹ nhân, không thể khinh thường!”
“Ta đã hỏi rồi, Hoàng thượng nói không có ý kiến gì, cứ theo ý ta mà làm.” Mạnh Tang Du lấy khăn che miệng, không để ý hình tượng ngáp một cái. Hôm qua lấy mấy tập tranh hỏi ý Chu Vũ Đế thế nào, cũng bảo hắn chọn vài người vừa ý để cô còn giữ thẻ bài lại, nào ngờ hắn chẳng thèm nhìn một cái, còn quăng tập tranh sang một bên, cưỡng ép cô nguyên một đêm dài.
Phùng ma ma vừa lòng, cười đến vui vẻ. Quả nhiên Hoàng thượng vẫn để ý đến chủ tử nhà mình nhất.
Mạnh Tang Du nhìn bà một cái, không hề cho suy nghĩ kia là đúng. Mặc dù hắn làm được chuyện này, nhưng trong lòng cô vẫn có gì đó không chấp nhận được. Cô có thể chịu đựng được chuyện nhiều người phụ nữ chung đụng một người đàn ông, cũng có thể thay hắn lựa chọn thiếp thất mỹ lệ xinh đẹp lấp đầy hậu cung, nhưng tất cả là do hoàn cảnh đưa đẩy. Nếu có thể, cô sao không nghĩ đến chuyện cả đời cả kiếp chỉ có hai người? Nhưng nhất định chuyện đó chỉ là hy vọng xa vời, điều duy nhất cô có thể làm là giữ vững trái tim mình.
Ít nhiều nhờ lần tuyển tú này mà cô kịp thời tỉnh mộng trước khi chìm đắm trong lưới tình của hắn. Mạnh Tang Du tự giễu, đặt tập tranh sang một bên, tò mò hỏi, “Ai là đệ nhất mỹ nhân Đại Chu? Con gái nhà nào?” Đây là lần đầu tiên kể từ khi tiến cung cô nghe tới việc này.
“Hồi bẩm nương nương, là trưởng nữ Ngu Nhã Ca của phủ Ngu quốc công. Nàng ta vốn là một tú nữ cùng lần với người, nhưng lúc đó đột ngột phát bệnh nặng không thể tham gia tuyển tú, đành phải chậm lại cho đến giờ. Thứ muội của nàng ta đã được đưa vào cung, nhưng tiến cung ba năm không hề được sủng ái, lần này nhờ phúc Thái hậu nương nương mà được tân tấn Đức phi.” Phùng ma ma vừa nói vừa đổ tách trà đã nguội đi, đổi một tách mới.
Mạnh Tang Du cầm lấy tách trà uống một ngụm, lật lật đến tờ giấy của phủ Ngu quốc công, đuôi lông mày nhướng lên, “Thì ra là chị của Ngu Nhã An, mười tám tuổi, hơi lớn một chút. Trong ba năm không hề có hôn phối, hắn là rất muốn tiến cung.” Cô lắc đầu, không thể hiểu được. Chả lẽ vinh hoa phú quý còn quan trọng hơn cả hạnh phúc một đời hay sao?
“Nghe nói những mối cầu hôn đều bị gia đình nàng ta từ chối. Mẫu thân nàng ta cũng chọn được vài được vài nhà môn đăng hộ đối, nhưng tất cả đều bị nàng ta cự tuyệt. Dã tâm rất lớn, vừa thấy thứ muội được tấn phong thành một trong bốn vị phi, sao có thể cam tâm được?” Phùng ma ma xem thường đáp lời.
Mạnh Tang Du ngắm nghía bức họa trong tay, thở dài nói tiếp, “Dung mạo như thế này thì làm sao không có dã tâm được? Ngay cả ta thấy cũng thích, huống gì là đàn ông? Hẳn là Ngu quốc công cũng rất kỳ vọng vào Ngu Nhã An này, bằng không lúc thứ nữ được tấn phong làm Đức phi còn tiếp tục đưa cô ta vào cung.”
Phùng ma ma nhìn thoáng qua danh sách, không thể không thừa nhận dung mạo của nữ tử này vô cùng xinh đẹp. Dù chỉ nhìn qua bức vẽ, nhưng đường nét khuôn mặt tuyệt mỹ như thế này thật đúng là không thể làm người khác rời mắt được. Nếu là người thật thì không biết còn xinh đẹp đến mức nào.
Thấy mặt mày chủ tử giãn ra, ánh mắt trong trẻo không hề có ý đề phòng, Phùng ma ma chần chờ một lúc rồi cũng ngậm miệng. Không được Hoàng thượng sủng ái, chủ tử cũng sống rất vui vẻ thoải mái, cần gì phải ép buộc bản thân tranh đoạt làm gì.
Lúc hai người đang tiếp tục lật xem danh sách, Bích Thủy vội vàng bước vào, theo sát chân là Nhị Bảo đang vui mừng nhảy nhót.
“Nương nương, cảnh xuân hôm nay rất tuyệt, Đức phi nương nương đang ở trong Ngự hoa viên tổ chức ngắm hoa yến, mời người đến tham gia.” Ngừng một chút, Bích Thủy bổ sung thêm, “Đức phi còn mời vài tú nữ, Nhị tiểu thư cũng có mặt.”
Mạnh Thụy Châu? Mạnh Tang Du nhíu mày, bản thân cô không muốn đi, nhưng vừa nghe thấy câu này lại đổi ý. Tuy Mạnh Thụy Châu cũng biết tính toán mưu đồ, nhưng tầm nhìn lại quá hẹp, tính cách còn tự cao tự đại ham muốn hư vinh, rất dễ bị uy hiếp, không nhìn qua cô ta một cái không yên tâm được.
“Chuẩn bị trang phục cho ta.” Ấn ấn chân mày, Mạnh Tang Du đi vào nội điện, thay triều phục màu vàng sáng của Hoàng quý phi. Trên triều phục thêu hình chim phượng được đính những hạt trân châu nhỏ, lấp lánh dưới ánh mặt trời, phối cùng bộ trang sức hoàng kim xa hoa sang trọng khiến cả người Mạnh Tang Du như tỏa ra ánh kim quang rực rỡ, khiến kẻ khác không thể nhìn thẳng.
Nếu là người bình thường mặc màu vàng này lên người hẳn chỉ toàn vẻ khó coi, nhưng màu sắc này lại tôn lên quý khí cùng dung mạo của Mạnh Tang Du, hài hòa vô cùng. Đây là một vẻ đẹp sắc sảo, hoàn toàn có thể làm tổn thương ánh mắt người khác.
Phùng ma ma vuốt lên nếp nhăn trên làn váy của chủ tử, lùi lại hai bước ngắm nghía, cảm giác nguy hiểm trong lòng chợt biến mất. Chủ tử quý phái xinh đẹp như thế này, nhìn toàn Đại Chu xem ai có thể sánh bằng? Cho dù mỹ nhân đứng bên cạnh chủ tử cũng giống như bộ xiêm y phai màu, không thể mặc được.
“Đi!” Mạnh Tang Du phất tay áo, toàn bộ cung nhân thẳng lưng lên tuân mệnh, để lộ khí thế sắc bén chỉ thuộc về Bích tiêu cung.
Trong Bồng lai các ở Ngự hoa viên, tân Đức phi Ngu Nhã An đang đón tiếp các tú nữ ngồi xuống, cũng thân thiết mời tỷ tỷ cùng Mạnh Thụy Châu ngồi xuống cạnh mình.
Dung mạo Ngu Nhã Ca hơn người, lại là đích nữ, từ nhỏ đã được chiều chuộng thương yêu mà lớn lên, cho nên tính tình khá kiêu ngạo, lại vô cùng chướng mắt với thứ muội đang đứng đầu trong hàng tứ phi của mình. Cố kềm chế cảm giác tị nạnh trong lòng, Ngu Nhã Ca quỳ gối hành lễ, thấy Mạnh Thụy Châu tướng tá bình thường nhưng lại được đãi ngộ tốt hơn mình, trên mặt liền tỏ vẻ khó chịu.
Ngu Nhã Ca là giai nhân tuyệt sắc, mày lá liễu, mắt xếch, khuôn mặt tròn, đôi môi hồng căng đầy…Mỗi một chỗ trên người chỉ có thể dùng hai chữ ‘xinh đẹp’ để miêu tả. Mà Nhu Nhã Ca cũng rất biết cách trang điểm ăn mặc, quần lụa mỏng màu vàng nhạt cùng trang sức thanh nhã khiến nàng hệt như tiên tử trên cung Hằng Nga. Ngồi bên cạnh nàng, tất cả phụ nữ đều như mờ nhạt đến vậy.
Thấy mọi người liên tục đến, ai ai cũng dùng ánh mắt ghen tị cùng đề phòng nhìn mình, Ngu Nhã Ca dùng tú khăn che lại khóe miệng đang nhếch lên tự đắc. Nghe nói Thục huệ Hoàng quý phi được độc sủng cả chốn hậu cung, Hoàng thượng coi Hoàng quý phi như trân bảo, nhưng nếu mình xuất hiện, thì danh vọng đệ nhất sủng phi cũng nên đổi chủ rồi chứ?
“Thục huệ Hoàng quý phi đến!” Bên ngoài bỗng vang lên tiếng thái giám cao giọng xướng, tất cả phi tần cùng tú nữ có mặt đều vội vàng đi ra bên ngoài quỳ gối hành lễ.
Một bóng người màu vàng sáng nhẹ nhàng đi tới giữa màu nắng vàng rực lộng lẫy, bộ trâm cài phát ra âm thanh khe khẽ, khiến người người bất giác ngẩng đầu nhìn lén, sau đó nhất tề nhắm chặt mắt, trong lòng không khỏi rung động.
Đúng là Ngu Nhã Ca rất đẹp. Vốn tưởng rằng vẻ đẹp của nàng ta đã đạt đến giới hạn, khó ai có thể sánh bằng, nhưng thấy Hoàng quý phi rồi mới biết được, có một vẻ đẹp không nằm ở dung mạo, mà là khí chất. Hàng mày Hoàng quý phi không phải lá liễu, rất đậm, khí phách mạnh mẽ toát lên ở đuôi lông mày. Đôi mắt hẹp dài, trắng đen rõ ràng, ánh nhìn sắc bén như nhìn thấu nhân tâm, không ai dám nhìn gần. Lớp son đỏ trên đôi môi nàng như một ngọn lửa nóng rực.
Một khí chất mạnh mẽ như vậy có thể đốt cháy hết thảy. Ngu Nhã Ca đứng bên cạnh lại đơn độc bất lực đến thế, như vầng trăng sáng trên bầu trời đêm vĩnh viễn không thể sánh bằng ánh dương rực rỡ.
Tân tấn Đức phi Ngu Nhã An quỳ gối cung kính hành lễ, khi được Hoàng quý phi phất tay áo mới chậm rãi đứng dậy, thấy sắc mặt tái xanh của đích tỷ, trong mắt chợt lóe lên tia sáng trào phúng. Nhìn Hoàng quý phi lộng lẫy xinh đẹp nhường ấy sao Hoàng thượng có thể để ý đến Ngu Nhã Ca kia? Nàng thật hoài nghi! Chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà còn mơ tưởng nhảy lên trời!
Nàng cúi đầu dùng tú khăn che miệng, khe khẽ cười.
Mạnh Tang Du ngồi xuống vị trí của Đức phi, vẫy vẫy tay với Mạnh Thụy Châu, ngân nga nói, “Lại đây ngồi đi.”
Mạnh Thụy Châu vui vẻ vâng lời, ngồi xuống bên cạnh tỷ tỷ, thái độ có phần câu nệ.
“Các ngươi đều ngồi đi, tự nhiên, đừng khách sáo.” Mạnh Tang Du cầm lấy tách trà nóng Phùng ma ma đưa tới, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ, nhất cử nhất động đều lộ ra quý khí bức người, khiến tú nữ phía dưới càng không yên lòng, không dám tùy tiện đứng lên.
“Ngoại trừ ngắm hoa thì không còn tiết mục thú vị nào khác?” Mạnh Tang Du bình thản hỏi, đánh vỡ bầu không khí nặng nề ngưng đọng.
Đức phi đang muốn đáp lời, Ngu Nhã Ca lại nhanh chân hơn quỳ gối hành lễ, giọng nói uyển chuyển, “Dân nữ có một đề nghị, không biết có nên nói hay không.” Nàng ta thoáng ngẩng đầu nhìn lướt qua Mạnh Tang Du.
“Đề nghị gì?” Mạnh Tang Du hứng thú. Dù sao cũng đang rất chán, vậy thì chơi với đệ nhất mỹ nhân Đại Chu một chút vậy.
Nhị Bảo trong lòng Ngân Thúy lại ư ử kêu, ngọ nguậy muốn xuống đất chơi, cắt ngang Ngu Nhã Ca đang muốn mở miệng đáp lời.
“Mang nó đi hoa viên đi, mấy ngày nay trời cứ đổ mưa, không thể để nó ra ngoài được.” Mạnh Tang Du phất tay, yêu thương cười cười.
Ngân Thúy cùng Bích Thủy vâng mệnh, đưa Nhị Bảo đi Ngự hoa viên chơi, Mạnh Tang Du nhìn về phía Ngu Nhã Ca nhíu mày, “Nói đi.”
“Hồi bẩm nương nương, không bằng chúng ta vừa ngắm hoa vừa làm thơ, lại đề một phần thưởng cho thi khôi, được không ạ?” Ngu Nhã Ca cúi đầu, che đi mưu toan trong đôi mắt. Ai chẳng biết con gái nhà họ Mạnh đều không học rộng hiểu nhiều, rất kém khoản văn chương. Nếu nàng ta không chấp nhận lời đề nghị này thì tự bêu xấu mình, không chấp nhận lại bị người ta cười cho. Ngu Nhã Ca này cũng không sợ đối thủ ghi hận. Có phụ thân cùng thứ muội giúp đỡ, hơn nữa dung mạo mình xuất sắc như vậy, Ngu Nhã Ca tin vào ngày điện tuyển, chỉ cần Hoàng thượng liếc mắt nhìn một cái chắc chắn sẽ xiêu lòng. Cho dù Hoàng quý phi được sủng ái thì sao dám qua mặt Hoàng thượng? Nàng không tin!
Biểu cảm trên mặt Mạnh Thụy Châu cứng ngắc. Quả thực Mạnh Thụy Châu không giỏi chữ nghĩa, vội vàng nhìn về phía Mạnh Tang Du cầu cứu.
Mạnh Tang Du mỉm cười, thản nhiên phất tay, “Đề nghị này rất được. Ai đoạt được thi khôi bản cung có thưởng. Không hạn chế đề tài, trong thời gian một nén nhang phải làm xong. Bắt đầu đi.” Cô là người ngồi trên, để những người này làm thơ chẳng qua cũng chỉ tìm thú vui giải sầu cho mình, ai bắt buộc cô phải đích thân tham gia? Không việc gì phải hạ thân phận xuống! Còn nữa, Ngu Nhã Ca này quả đâm ngay vào chỗ hiểm của mình. Viết chữ vẽ tranh cái gì Mạnh Tang Du cũng làm được, chỉ mỗi việc làm thơ là đành bó tay, mà cô lại rất khinh thường việc đạo văn nữa chứ.
Ngu Nhã Ca thấy Hoàng quý phi sai khiến đến nghẹn họng, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng phải yếu ớt tuân mệnh, vắt óc suy nghĩ cấu tứ viết lên tờ giấy Tuyên Thành được trải sẵn.
Ngu Nhã An che miệng cười, thầm nghĩ Hoàng quý phi là người ngươi có thể khiêu khích sao? Phụ thân cùng đại nương dạy ngươi không biết trời cao đất rộng, ngươi nghĩ chỉ cần một khuôn mặt đẹp là có thể lên trời? Thật quá buồn cười!
Vừa hết một nén nhang, các tú nữ lần lượt nộp thơ lên. Mạnh Tang Du cùng Ngu Nhã An truyền nhau xem, tuyển chọn người đoạt vị trí khôi thủ. Ngu Nhã Ca dám mở miệng đề nghị, quả nhiên cũng có vài phần bản lĩnh. Bài thơ “Vịnh Xuân” của cô ta dùng từ ngữ hoa mỹ, ý thơ tươi mát, là tác phẩm xuất sắc khó có được. Xem tới xem lui, lần này cô ta chắc chắn phải là thi khôi.
Lúc Mạnh Tang Du tuyên bố kết quả, thái giám canh giữ bên ngoài lại lớn tiếng xướng, “Hoàng thượng giá lâm!”
Mạnh Tang Du cùng Ngu Nhã An ra ngoài nghênh đón, ánh mắt các tú nữ khác nhất tề lóe sáng.