• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên điện Khôn Trữ cung, Mạnh Tang Du nằm dựa vào lòng Chu Vũ Đế, tay cầm kéo sửa sang một chậu hoa. Cô nhìn trái nhìn phải, cắt thêm mấy nhành cây thừa ra, rồi quăng vào bàn tay đang mở ra của Chu Vũ Đế. Giỏ trúc để đựng rác nằm ngay bên cạnh, nhưng cô không muốn tốn sức vươn tay thêm mấy tấc nữa.

Chu Vũ Đế nằm nghiêng sau lưng nàng, nhàn nhã đọc một tập thơ, đợi mấy nhành cây trong lòng bàn tay đầy lên thì bỏ vào giỏ trúc, làm tới làm lui mấy lần cũng không thấy phiền.

“Tranh nhi đâu rồi?” Mạnh Tang Du uống một ngụm trà, rồi đưa tách cho hắn, đợi hắn uống xong mới hỏi. Đại danh Tranh nhi là Cổ Hoàn Tranh, là con trai trưởng duy nhất của Chu Vũ Đế, do Mạnh Hoàng hậu sinh ra, năm nay ba tuổi.

“Chắc đi chơi với Nhị Bảo ở Ngự hoa viên.” Ánh mắt hắn lóe lên, lơ đãng nói.

“Ừ.” Mạnh Tang Du yên tâm gật đầu, kéo kéo ống tay áo hắn, buồn rầu không thôi, “Rốt cuộc ta cứ cảm thấy cái cây này còn thiếu thiếu dư dư cái gì đó, nhưng mãi không nhìn ra, chàng thấy sao?”

Chu Vũ Đế đặt tập thơ xuống, xoay xoay chậu hoa vài lần, chỉ vào một chạc cây nói, “Nhành này hơi thừa, cắt đi rồi sẽ trở nên thanh nhã đơn giản hơn.”

“Không, cắt rồi sẽ cảm thấy chỗ này trống lắm đó?” Mạnh Tang Du cầm kéo xoay xoay, không muốn ‘xuống tay.’

Chu Vũ Đế không nói lời nào, trực tiếp cầm lấy cây kéo trong tay nàng cắt phăng nhành cây kia, xong xoay xoay chậu hoa ngắm nghía.

“Đúng ha!” Mạnh Tang Du đang chuẩn bị tức, lông mày đều dựng đứng lên, nhưng vừa nhìn thấy thành phẩm lại lập tức tươi cười lấy lòng.

“Không tin ta! Phải phạt!” Chu Vũ Đế quấn lấy vòng eo thon thả của nàng, cắn một miếng lên má nàng. Mạnh Tang Du hờn dỗi trừng mắt hắn, cắn ngược trở về. Hai người mới nãy vẫn còn quy củ nghiêm túc chỉ trong nháy mắt đã ồn ào nhốn nháo cả lên, khiến mấy cung nữ mới vào cung choáng váng.

Người ta truyền bảo Đế hậu kiếm điệp tình thâm, hoàn toàn có thể so sánh với vợ chồng bình thường, giờ thấy rồi mới biết tai nghe không bằng mắt thấy, thấy rồi mới biết như thế nào là ‘rung động.’

Phùng ma ma thấy nhưng không biết nói gì, vô cùng trấn định dời chậu hoa sang một bên, khỏi cho hai người nhốn nháo ầm ĩ lại làm vỡ. Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo ‘Phụ hoàng, mẫu hậu’ vang lên ngoài cửa, khuôn mặt đang hớn hở của Chu Vũ Đế lập tức cứng lại.

Hắn nhìn nhìn, quả nhiên thấy con trai đang gian nan vượt qua cửa, vui vui vẻ vẻ chạy tới.

“Cổ Thiệu Trạch! Không phải chàng bảo Tranh nhi đi chơi sao? Sao lại đầy mực như thế này? Có phải chàng lại ép con đọc sách viết chữ đúng không? Ta đã bảo bao nhiêu lần rồi, con còn nhỏ, phải để con tận hưởng cuộc sống này mới đúng! Đọc sách viết chữ đợi đến sáu tuổi cũng không muộn! Thấy con dính đầy mực, mặt chẳng khác mặt mèo là bao, Mạnh Tang Du quả có ý nghĩ muốn ngất xỉu, kéo thằng bé vào lòng xem xét một phen.

“Năm tuổi (tuổi mụ) thì nhỏ gì chứ? Lúc ta năm tuổi đã có thể đọc tứ thư ngũ kinh!” Thấy Tang Du vừa gặp con trai đã quăng mình ra sau đầu, Chu Vũ Đế vừa khiếu nại vừa trừng mắt nhìn Cổ Hoàn Tranh.

Cổ Hoàn Tranh trông khá giống Chu Vũ Đế lúc nhỏ, khuôn mặt bánh bao cùng đôi mắt tròn xoe vô cùng đáng yêu. Cậu bé hết nhìn phụ hoàng rồi nhìn sang mẫu hậu, co người túm lấy vạt áo mẫu hậu, ngoan ngoãn nói, “Mẫu hậu, người đừng trách phụ hoàng, là con muốn đọc sách viết chữ.”

“Tranh nhi ngoan lắm!” Mạnh Tang Du quắc mắt nhìn về phía đầu sỏ, rồi nhìn về con trai lại bày ra gương mặt từ mẫu, ý cười dịu hiền.

“Phụ hoàng nói, nếu Tranh nhi nỗ lực đọc sách viết chữ thì mới có thể lớn nhanh, chờ Tranh nhi trưởng thành cưới thê tử rồi để thê tử giúp mẫu hậu quản lý cung vụ, mẫu hậu có thể cùng Tranh nhi đi chơi mỗi ngày!” Cổ Hoàn Tranh chớp mắt, khuôn mặt chờ mong.

Nụ cười Mạnh Tang Du cứng lại, biểu cảm quẫn bách. Con ơi, con bị cha con vờn thành dạng nào rồi! Sao con ngốc đến thế chứ!

“Đồ ngốc! Muốn chơi thì bây giờ mẫu hậu cùng chơi với con. Con còn nhỏ, cầm bút cũng chưa xong, đừng nghe lời phụ hoàng. Nhìn quần áo con xem, mẫu hậu còn không nhớ nó màu gì nữa!” Mạnh Tang Du kéo kéo ống tay áo đầy mực của con trai nhăn mày.

Ánh mắt Cổ Hoàn Tranh lấp lánh, liên tục gật đầu, đáng yêu chết người. Mạnh Tang Du không nề hà mực đầy người con, hôn mạnh mấy cái.

Toàn thân Chu Vũ Đế chua lè, tức giận nói, “Tương lai Tranh nhi là thái tử, thân kiêm trọng trách, dạy bảo sớm chỉ có lợi không có hại. Nàng dung túng như vậy chỉ hại con mà thôi. Nàng hẳn nên biết, con hư tại mẹ.”

Mạnh Tang Du mặc kệ, khiêu khích hôn thêm một miếng lên má con trai. Đứa bé mới ba tuổi đầu, cái gì cũng chưa biết đã bị bóp chết ấu thơ, cô cảm thấy không đành lòng, để con thoải mái thêm một năm nữa thì cũng chỉ mới bốn tuổi, không có vấn đề gì cả.

Chu Vũ Đế càng lúc càng chua, trừng trừng nhìn con trai. Cổ Hoàn Tranh ý ôi dụi dụi vào lòng mẫu hậu, khuôn mặt bánh bao tủi thân cất tiếng, “Mẫu hậu, nghe người ta nói năm nay lại bắt đầu tuyển tú, tuyển tú rồi phụ hoàng sẽ thương nương nương mới tới, không thương chúng ta nữa. Mẫu hậu với con cứ đi Thiên Phật Sơn tìm Hoàng tổ mẫu đi. Không phải mẫu hậu nói chỉ cần điền vào miếng vải này xong chúng ta có thể ra cung sao? Tranh nhi điền xong rồi, mẫu hậu nhìn này.”

Bánh bao nhỏ lấy ra một cuộn vải màu vàng sáng từ trong ngực ra, động tác cẩn thận như nâng báu vật, vừa mở ra đã thấy đúng là cuốn thánh chỉ trống Mạnh Tang Du đã cất kia, bên trên là mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo với đầy vệt mực, chỉ có thể đoán ra là ‘Nhân chi sơ, tính bản thiện’, bên cạnh còn có một dấu tay nho nhỏ.

Mạnh Tang Du cầm cuộn vải nhìn kỹ, hai tay run rẩy. Tuy cô cũng muốn xử lý miếng khoai lang nóng phỏng tay này, nhưng gì thì gì cũng có thể yêu cầu một chuyện không lớn không nhỏ, thí dụ như đưa con về nhà ở mấy ngày, đi Thiên Phật Sơn tiêu dao cùng Thái hậu mấy tháng, còn hơn là chưa kịp làm ra việc gì đã lừng lẫy hy sinh. Thánh chỉ biến thành “Tam Tự Kinh? Chênh lệch này quả thật nghiêng trời lệch đất! Cô không chịu đựng nổi.

Chu Vũ Đế ngạc nhiên, sau đó cười ha hả, ôm con vào lòng khen ngợi hết lời.

Mạnh Tang Du hoàn hồn trong tiếng cười sang sảng của Chu Vũ Đế, nhìn đôi mắt ao ướt của con trai, cô run run khóe miệng nói, “Tranh nhi thật giỏi! Mẫu hậu vô cùng hạnh phúc…”

Chu Vũ Đế lại cười tiếp, kéo cô nàng Tang Du đang co giật thần kinh vào lòng, thì thầm bên tai nàng, “Đừng lo lắng, lần này ta sẽ giải quyết tuyển tú năm nay, không để cho nàng cùng Tranh nhi chịu bất cứ ủy khuất nào. Ta chỉ thương nàng, không có nương nương khác!” Hôn hôn lên mặt ái thê mấy cái, ánh mắt vừa cụp xuống đã lạnh giá. Ai giám xúi bậy con hắn, quả là chán sống!

Chẳng mấy chốc đã đến ngày tuyển tú. Năm nay Chu Vũ Đế cố gắng dành hẳn một ngày tự mình chủ trì điện tuyển. Nhóm tú nữ vừa nghe tin đã vui mừng rạo rực. Không những Hoàng thượng có năng lực phi phàm mà diện mạo còn vô cùng tuấn mỹ, mới ba mươi tuổi, là thời điểm đàn ông mạnh mẽ nhất, vô cùng chung thủy với Hoàng hậu, là người hiền hiếm có.

Danh sách được đưa đến Khôn Trữ cung cho lần tuyển tú hết xấp này đến xấp khác, mập ốm cao thấp, cái gì cần cũng có, cho dù người lạnh nhạt thờ ơ như Mạnh Tang Du cũng cảm thấy nguy hiểm vài phần.

Cùng Chu Vũ Đế đi vào Trữ Tú cung, biểu cảm trên mặt cô chừng như thoải mái, trong mắt lại âm u. Tứ phi quỳ xuống hành lễ, Hiền phi một thời gian dài không bước ra khỏi cung lui vào một góc, sợ hai người chú ý.

Chu Vũ Đế cùng Tang Du ngồi vào chỗ, phất tay áo cho phép tứ phi đứng dậy, ngắn gọn nói, “Bắt đầu đi.”

Thái giám ngoài điện cao giọng xướng, năm vị tú nữ khoan thai bước vào cửa, quỳ gối hành lễ, để lộ phần cổ trắng mịn, khuôn mặt thẹn thùng. Năm người đều đang độ tuổi thiếu nữ xuân thì như hoa hàm tiếu, khí chất diện mạo đều không tầm thường. Chu Vũ Đế chỉ hạ tầm mắt uống trà, không ngẩng đầu nhìn một cái.

Cô tú nữ đầu tiên bước ra, Mạnh Tang Du cùng tứ phi hỏi vài vấn đề liên quan tới gia thế mang tính tượng trưng, sau đó để nàng biểu diễn tài nghệ. Tiếng đàn thanh thoát vang lên trong điện, thiếu nữ nhập thần, khuôn mặt trắng ngần như tỏa sáng, vô cùng mê hoặc.

Chu Vũ Đế nheo nheo mắt, nhìn như say mê, cô thiếu nữ trộm nhìn, cúi đầu mỉm cười.

Gia thế hiển hách, diện mạo không tầm thường, tài trí hơn người, ai ai cũng cho rằng thiếu nữ này sẽ được giữ thẻ bài, mà ngay cả nàng cũng nắm chắc phần thắng trong tay, nào ngờ tiếng đàn vừa dứt, Đế vương không hề tình cảm mở miệng, “Bỏ thẻ bài.”

Thiếu nữ kia ngẩn ngơ, sau một hồi mới lui về bên cạnh, trên mặt vẫn không dám tin, đôi mắt ngấn nước. Bốn vị tú nữ tiếp theo cũng không thiếu tài năng tướng mạo gia thế, đều bị Hoàng đế bỏ thẻ bài.

Tổ thứ nhất nhanh chóng hoàn thành chân tuyển, tiếp đến tổ thứ hai, dung mạo càng sắc nước hương trời nhưng cũng bị ‘phủ quyết.’ Tiếp đó là tổ thứ ba, tổ thứ tư, Đế vương không thèm nâng mắt nhìn, liên tục phất tay áo nói, “Bỏ!”

Qua được nửa canh giờ, Thường Quý ghé vào tai Hoàng đế nói nhỏ, Chu Vũ Đế nhíu mày, nắm lấy vai Tang Du, dịu dàng nói, “Ta có việc phải xử lý, những nữ nhân còn lại nàng cứ giải quyết, được không?”

Mạnh Tang Du bị hành động của hắn làm cho á khẩu, trong lòng vừa kinh ngạc vừa cảm động, trong lòng cứ nghẹn lại không hiểu vì sao. Cô nắm chặt lấy bàn tay của hắn, mở miệng rồi cũng không biết nói gì.

“Có phải hạnh phúc đến mức không nói nên lời? Buổi tối phải cảm ơn ta!” Hắn nói nhỏ, vô cùng vô cùng muốn nuốt lấy đôi môi nàng chà đạp một phen cho thỏa mãn, nhưng ngại nhiều người ở đây, cố gắng nhịn xuống.

Hai tay Mạnh Tang Du đỏ ửng, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn. Ngu Nhã An ngồi dưới hai người một bậc nghe rõ hai người nói chuyện, không khỏi rung động. Ba năm rồi, tình cảm Hoàng thượng dành cho Hoàng hậu nương nương không giảm còn tăng, quả nhiên là kỳ tích.

Nghe Hoàng thượng đi rồi, các tú nữ còn lại chẳng những không thất vọng mà còn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng rõ ràng họ vui mừng quá sớm, Hoàng hậu nương nương tiếp tục công việc của Hoàng thượng, lười biếng dựa người vào lưng ghế, liên tục phất tay áo, từng chữ ‘Bỏ’ cứ theo đôi môi đầy đặn căng mọng kia đi ra.

Ngu Nhã An như đang tham gia lạc thú, nụ cười ác liệt, theo sát Hoàng hậu. Nữ nhân trong cung đã quá nhiều, thêm một đám nữ chỉ tổ kéo thấp tiêu chuẩn sinh hoạt của nàng xuống. Ba vị phi tần còn lại cũng không phải kẻ ngốc, lấy tú khăn che miệng, cười hả hê khi thấy người khác gặp chuyện, không hề cố kỵ ném thẻ bài của các tú nữ kia qua một bên.

Đây là lần tuyển tú thảm thiết nhất của Đại Chu từ trước tới nay, tú nữ nhóm về nhà đều ai oán khóc than, dùng nước mắt rửa sạch Thần võ môn cùng con đường chính phía Đông dành cho các gia tộc danh môn. Nhưng dù vậy các đại thần cũng không nề hà gì. Thủ đoạn Hoàng thượng đã thế, bọn họ cũng chẳng dám bước qua giới hạn của ngài. Cho dù Hoàng thượng không chọn con gái nhà mình thì cũng không thể chất vấn Hoàng thượng xem con gái nhà mình có gì không tốt? Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rùng mình.

Bắt đầu từ lần tuyển tú năm nay, tú nữ tham gia điện tuyển càng ngày càng ít, không hề có một người nào thành công trúng cử. Cho đến khi các Hoàng tử trưởng thành cần đại hôn, tình hình mới có biến chuyển tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK