• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết trời mùa thu luôn trong trẻo mát lành, những đợt nắng vàng dịu đã mất đi hơi thở nóng rẫy của mùa hè, rải đầy mặt đất, phủ lên làn da, ấm áp, dễ chịu vô cùng. Bên ngoài Bích tiêu cung, những chùm hoa trắng ngà bé xinh đã treo đầy trên mấy cây hoa quế, chỉ cần một cơn gió nhẹ hiu hiu thổi qua, hương thơm giăng kín một khoảnh sân, khiến lòng người mơ màng say.

Dưới gốc hoa quế, Mạnh Tang Du mặc chiếc váy dài quây ngực màu tím đậm, áo khoác lụa mỏng tím nhạt hoa văn tường vân bằng chỉ bạc, ống tay áo mềm mại như nước vung lên, lười biếng dựa trên một chiếc ghế dài tắm nắng.

(Tường vân 祥云, tức mây lành. images)

A Bảo cuộn thành một cục nho nhỏ dựa vào ngực cô, đệm thịt dưới chân khoát lên trên rãnh ngực mê người kia, chuyển chuyển sang trái, động động sang phải, có vẻ mất tự nhiên cực kỳ.

Khuôn mặt trong trẻo tinh khôi không son phấn của Đức phi ngay tại trước mặt, sống mũi cao, hàng mi cong dài, da thịt trắng ngần mịn màng, và dù không thể nhìn thấy sắc màu, nhưng hắn biết hình dáng cánh môi kia vô cùng duyên dáng, còn có cả xương quanh xanh dụ dỗ người ta cùng bộ ngực căng đầy…Trên cơ thể của cô gái kia, mỗi một chỗ đều đẹp vừa đúng chuẩn, hút chặt ánh mắt Chu Vũ Đế.

Hắn vẫn biết Đức phi là một mỹ nhân, nhưng hắn lại không hề nghĩ đến, Đức phi rũ bỏ những hào nhoáng phấn son bên ngoài còn đẹp hơn bình thường gấp trăm lần. Dung mạo không phải là vũ khí lợi hại nhất để một người đàn bà sống yên trong hậu cung hay sao? Nhưng Đức phi lại cố ý che giấu ánh sáng của mình phần nào. Rốt cuộc là cô ấy đang nghĩ gì? Chu Vũ Đế càng ngày càng không hiểu đối phương.

“A Bảo không ngủ được à? Có phải đói bụng hay không?” Đôi mắt phượng của Mạnh Tang Du mở ra, vỗ vỗ mông A Bảo đang ngọ nguậy không ngừng trong lòng mình.

Chu Vũ Đế hừ hừ hai tiếng, bàn chân dời khỏi rãnh ngực kia, một lát sau lại dịch trở về, giống như lơ đãng đè xuống.

“Quả nhiên là đói bụng, ăn miếng bánh nào.” Mạnh Tang Du vươn tay, lấy một miếng bánh ngọt xốp mềm đặt trên chiếc bàn nhỏ, nhẹ nhàng bẻ một góc đưa tới miệng A Bảo.

Chu Vũ Đế không chút do dự ngậm miếng bánh, lưu loát nuốt vào. Hắn đã quen được cô gái này đút ăn rồi.

Mạnh Tang Du lấy khăn tay lau đi mấy vụn bánh ngọt dính hai bên râu chú, bản thân cũng bẻ miếng nhỏ cho vào miệng. Một người một chó, em một miếng chị một miếng, chầm chậm chia xẻ món ngon. Trên đỉnh đầu, những bông hoa quế nhỏ xíu không ngừng rơi xuống, hình ảnh vừa ấm áp vừa đẹp đẽ.

Cảnh đẹp trước mắt khiến Mạnh Tang Du rung động. Cô mở lòng bàn tay, tiếp được một đóa hoa màu trắng nhỏ xinh, đôi mắt phượng đầy những vệt sáng lưu động hơi khép lại, ngâm nga một điệu nhạc kỳ dị nhưng vô cùng du dương.

Giai điệu không có ca từ, chỉ có âm thanh lên xuống, giống như gió, giống như sương lững thững trôi. Giống như trăng, mờ ảo như có như không, phảng phất như chạm đến nơi sâu nhất của linh hồn…Chu Vũ Đế đã quên mất việc nhai nuốt miếng bánh trong miệng, ngơ ngác nhìn cô gái đương vui vẻ giữa những đóa hoa rơi, đột nhiên cảm thấy mê say.

Nhóm cung nhân vẫn đứng yên, cúi đầu như cũ, nhưng đôi mắt tất cả đều mê mang, khóe miệng hơi nhếch lên, hiển nhiên đã chìm đắm.

“Nương nương, vừa rồi nô tì nhận được tin tức, bây giờ Hoàng thượng đang ở trong Ngự hoa viên ngắm cúc.” Phùng ma ma bước nhanh tới, vội vàng thi lễ rồi nói.

Bầu không khí mê hoặc như chốn thần tiên lại bị phá đám, Chu Vũ Đế quay đâu, đôi mắt đầy sát khí xoáy thẳng vào Phùng ma ma. Một tôi tớ rẻ tiền, dung tục tầm thường đến như vậy sau xứng đáng hầu hạ Đức phi? Chờ đến khi hắn khôi phục lại thân thể cũ, nhất định phải đưa bà ta đến Hoán Y Cục!

(Hoán Y Cục 浣衣局 là nơi phục vụ việc giặt quần áo trong cung đình, các cung nữ phạm tội sẽ bị đưa đến đây.)

“Ừ.” Mạnh Tang Du thả bông hoa nhỏ trong tay xuống, nhẹ nhàng vỗ về lưng A Bảo, đáp lại đơn giản một chữ không rõ ý tứ.

“Nương nương, người nhanh chóng trang điểm đi. Bây giờ các cung khác cũng đã nhận được tin tức, không thể để mấy người đó chiếm thế thượng phong!” Phùng ma ma luôn miệng hối thúc.

Mạnh Tang Du không nhúc nhích, bình thản hỏi, “Bây giờ Hoàng thượng đang đi cùng với ai?”

Phùng ma ma trầm giọng hồi bẩm, “Cùng Lương phi nương nương.”

“Thẩm Tuệ Như?” Mạnh Tang Du lẩm bẩm, sau đó phất tay, ngữ khí kiên quyết, “Không đi.”

Ánh mắt sáng quắc của Chu Vũ Đế nhìn về phía cô, ngẩn cả người. Hắn không hề đoán được cô sẽ có phản ứng như thế này, nhất thời trong lòng có gì đó xáo động. Hắn rất muốn đi nhìn thử một lần, chứng thực dự đoán của bản thân, vì thế hắn kêu lên ăng ẳng, bốn chân quẫy đạp không ngừng trong lòng Đức phi.

“Nương nương, người xem hôm nay thời tiết đẹp như vậy, người mang A Bảo đi Ngự hoa viên dạo chơi cũng rất tốt! A Bảo còn chưa đi Ngự hoa viên lần nào!” Thoáng nhìn qua A Bảo đang quấy, Phùng ma ma lập tức sửa miệng khuyên nhủ.

Nhìn thẳng vào đôi mắt đen to tròn đầy mong mỏi của A Bảo, Mạnh Tang Du thở dài, trầm giọng ra lệnh, “Vậy trang điểm cho bản cung đi.” Cô đứng lên, ngẩng đầu đi thẳng vào nội điện. Khí thế sắc bén độc nhất chỉ thuộc về Đức phi trong nháy mắt đã bộc lộ ra.

Nhóm cung nhân nhất tề vâng mệnh, đi theo sau lưng cô vào trong.

Chu Vũ Đế ngồi ở cửa đại điện, đôi ngươi mắt sâu thẳm nhìn đăm đăm vào bóng dáng mơ hồ phía sau lớp sa mỏng bình phong. Hắn cảm giác rất đúng, thì ra Đức phi thật sự chẳng cần gì đến mình, bản thân mình trong lòng nàng còn không bằng một con chó. Những dịu dàng lúc xưa, những nồng nhiệt như lửa kia đều là ngụy trang. Những lúc không có ai, vừa nhắc đến Hoàng đế, hờ hững cùng lạnh lẽo trong mắt nàng khiến hắn kinh hãi.

Thật sự là đáng chết! Chẳng lẽ trẫm đối với nàng chưa đủ tốt hay sao? Trẫm cho nàng địa vị cao, cho nàng sủng ái, cho nàng quyền lợi, nàng lại hồi đáp trẫm như thế nào? Nếu không có chuyện ngoài ý muốn này, nàng còn muốn lừa dối trẫm bao lâu nữa? Chu Vũ Đế nguyền rủa, trong lòng không chỉ có lửa giận, mà còn là chút gì đó đau đớn không nói nên lời.

Đang lúc hắn còn bận rộn suy nghĩ đủ chuyện, Mạnh Tang Du đã trang điểm xong, vừa đi ra bình phòng đã muốn cúi người ôm lấy A Bảo.

Chu Vũ Đế hoàn hồn, bắt đầu giãy dụa mãnh liệt.

“A Bảo đừng quấy, chị mang em đi chơi!” Mạnh Tang Du vỗ đầu A Bảo, nhẹ giọng trấn an, dứt lời còn hôn hôn bên miệng chú nữa.

Đôi môi mềm mại mang theo hương thơm lướt qua chóp mũi cùng khóe miệng hắn, cảm xúc nóng rẫy dị thường, còn vương thêm tê dại khắp người. Trong chớp mắt, Chu Vũ Đế ngẩn ra, sau đó ghé vào lòng Đức phi bất động, cái đuôi lông xù không thể khống chế bắt đầu phe qua phẩy lại.

Mặc kệ lúc bình thường Chu Vũ Đế ‘thâm tàng bất lộ’ (che giấu, không để lộ tài năng) bao nhiêu, tâm tư khó dò bao nhiêu đi chăng nữa, từ sau khi biến thành chó, hết thảy đều không giấu diếm nổi. Đuôi chó thông trực tiếp tới tâm trạng mà không phải là đầu óc, cho nên chúng không dối trá như loài người.

Lửa giận đã bị cô gái kia dập tắt trong nháy mắt, Chu Vũ Đế hơi uể oải, cam chịu bị mang đi.

Mạnh Tang Du nhíu mày, trong lòng chán nản không để đâu cho hết. Vì một người đàn ông mà trăm phương ngàn kế tranh đến đoạt đi, cô đã mệt từ lâu rồi. Cũng may bây giờ cô còn có A Bảo, mỗi ngày trôi qua còn có thể chịu đựng được. Trong lòng có một cục thịt ấm áp, mặt mày cô cũng giãn ra, bình thản đi đến Ngự hoa viên.

Ngự hoa viên bên cạnh nhà thủy tạ, hàng trăm loài cúc tranh nhau đua nở, màu sắc rực rỡ, mùi hương có chút gì đó hăng hắc lại trong trẻo, cách từ xa vẫn có thể ngửi được. Lần bước chân theo còn nghe thanh âm cổ cầm du dương êm dịu, xen lẫn tiếng người ngâm xướng. Đây là một bữa tiệc nghe nhìn không thể nghi ngờ, và hoàn toàn có thể tưởng tượng được người đánh đàn thưởng cúc kia nhã nhặn lịch sự đến bao nhiêu.

Đi qua hòn núi giả, nhìn đôi nam nữ ngồi trong đình làm bạn hóng mát xa xa, Mạnh Tang Du nhíu mày dừng bước.

Dáng dấp người đàn ông kia rất cao lớn, long bao màu vàng sáng mặc trên người càng tôn lên phong thái vương giả, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc đủ để mê hoặc phụ nữ khắp thiên hạ. Đó chính là Đế vương đương nhiệm của triều Đại Chu —— Chu Vũ Đế, năm nay hai mươi bảy tuổi, là độ tuổi sung sức hưng thịnh nhất.

Đối diện hắn đặt một chiếc cổ cầm, một đôi tay trắng nõn mềm mại như đang vỗ về chơi đùa trên đó. Lướt từ cánh tay ngọc ngà kia lên, mỹ nhân mặc cung trang màu vàng nhạt nhẹ tung bay, vừa đàn vừa hát. Đôi mắt trong veo như nước bất chợt trao cái nhìn như lả lơi như đưa tình với vị Đế vương khôi ngô, hình ảnh duy mỹ không thể tưởng tượng nổi, khiến đám cung phi ngồi chung quanh đều trở thành vật trang trí.

“Quả là một đôi bích nhân.” Đầu ngón tay Mạnh Tang Du ve vuốt lông tơ trên lưng A Bảo, nhẹ giọng cảm thán.

“Đó là bởi vì nương nương vẫn còn chưa tới. Nếu người đi qua thì chỗ nào còn có chỗ cho Lương phi nữa. Nàng ta tự khoe tài nghệ cổ cầm, nhưng trình độ ca hát vẫn thua người rất nhiều. Người hãy hát dâng cho Hoàng thượng một ca khúc, áp chế nhuệ khí của nàng ta.” Phùng ma ma bắt đầu giật dây.

“Bản cung cũng không phải là đào kép.” Trong mắt Mạnh Tang Du lướt qua một tia chán ghét, bước đến đình hóng mát.

Phùng ma ma ngượng ngùng im miệng, không rõ vì sao chủ tử không hề tích cực đối với chuyện tranh giành như thế này. Nếu chủ tử có ý, nói không chừng bây giờ cũng đã ngồi lên ngôi Hậu.

Lúc bà vẫn còn tiếc nuối, không hề chú ý tới nét mặt bất đắc dĩ trên gương mặt Ngân Thúy cùng Bích Thủy.

Tất cả tâm trạng của A Bảo đều đã bị đôi nam nữ ngồi trong đình hóng mát đoạt đi. Hắn dùng bốn chân giãy dụa dữ dội. Lúc đến gần chuẩn bị hành lễ vấn an, Mạnh Tang Du cũng thuận thế buông hắn ra, vung khăn tay, miệng nói ‘Vạn tuế.’

Thấy vị Đức phi kia khoan thai tới gần, nhóm cung phi đang ngồi trong đình hóng mát đều lộ ra biểu cảm hứng thú. Lúc trước, có thể nói Đức phi chiếm được muôn ngàn sủng ái, số lần thị tẩm, những vật phẩm được ban tặng trong cung đều là những vật độc nhất vô nhị. Thấy Đức phi, ngay cả Hoàng hậu cùng Quý phi cũng phải đứng một bên, thật khiến người ta ghen ghét.

Nhưng từ sau khi Hoàng thượng tỉnh lại, hình như khẩu vị đã thay đổi. Người đầu tiên triệu kiến không phải là Đức phi được yêu chiều nhất, mà là vị Lương phi tính tình khiêm tốn, tính cách có phần lạnh lùng kiêu sa, hơn nửa tháng trời để Lương phi tùy giá nơi Ngự thư phòng, họ Thẩm cũng được trọng dụng. Phần thiên vị yêu chiều này có thể vượt qua cả Đức phi.

Tất cả những phi tử trong cung có được sủng ái một chút, ai chưa từng bị vị Đức phi phô trương ngang ngược này ‘chỉnh’ qua vài lần? Duy độc có Lương phi im hơi lặng tiếng, chưa bao giờ trực tiếp đối đầu với Đức phi. Lần này thực sự có trò hay để xem rồi đây.

Hoàng đế nhíu mày, nhìn chằm chằm đỉnh đầu Đức phi không hề mở miệng. Không khí trong sân chợt trở nên nặng nề. Lương phi ngồi một bên nhếch môi, đôi ngươi mắt như nước chợt lướt qua chút châm chọc cùng khoái trá.

Mạnh Tang Du mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dẫn cung nhân quỳ gối tại chỗ, không ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Hoàng đế, cũng không để lộ biểu cảm bất mãn nào.

A Bảo vốn đã được đặt xuống đất vội chạy đến chỗ Hoàng đế, dáng dấp chỉ bé bằng một bàn tay khiến người ta không chú ý tới, dễ dàng chạy đến bên Hoàng đế. Thấy móng tay người này thoáng có sắc tím nhạt cùng môi xanh trắng, đôi mắt Chu Vũ Đế lóe lên, thầm nghĩ bản thân mình đã đoán đúng. Người này chính là thế than của mình, sở dĩ có vẻ ngoài giống hệt mình là do đã uống thuốc dịch dung.

Thuốc dịch dung này chỉ có duy nhất một viên trong Đại Chu, sau khi uống vào, xoa nắn cơ bắp thích hợp là có thể biến thành dáng vẻ hoàn toàn khác, không hề nhìn ra sơ hở nào. Nhưng loại thuốc này có chứa kịch độc, suy giảm tuổi thọ. Nếu loại thuốc này truyền ra bên ngoài sẽ bị loại người lòng dạ khó lường lợi dụng, cho nên Chu Vũ Đế đã nghiêm lệnh cấm.

Thuốc này được Thống lĩnh Ám vệ Diêm Tuấn Vĩ cất giữ, xem ra người này vốn là thuộc hạ của hắn.

Trái tim căng thẳng của Chu Vũ Đế rốt cuộc cũng thả lỏng, ngồi ở bên Lương phi ngắm nhìn. Không biết bao nhiêu lần dung nhan xinh đẹp này đã xuất hiện trong mộng, hắn muốn nhanh chóng chaỵ tới bên cạnh nàng, vừa di chuyển được hai bước chợt nhớ tới Đức phi vẫn còn quỳ gối, quay đầu nhìn lại.

Cùng lúc đó, Lương phi cũng đã thấy A Bảo trên đất, khóe miệng nhếch một chút, bế chú dậy.

“Đây là vật cưng của Đức phi nương nương? Sao trên cổ lại không có lông thế này?” Cô vỗ về cái cổ trống trơn của A Bảo, nhíu mày hỏi.

Hoàng đế chậm rãi gọi Đức phi đứng dậy, lạnh lùng liếc một cái, sau đó quay đầu nhìn Lương phi, trong mắt là yêu thương khó giấu được. Đối xử hoàn toàn khác biệt như vậy khiến nhóm cung phi ngồi bên cạnh lộ ra biểu cảm châm chọc. Hôm nay còn chưa đấu võ, Đức phi đã thua một nửa, thực chẳng có ý nghĩa nào! Xem ra hướng gió hậu cung đã thay đổi!

Nét mặt Mạnh Tang Du vẫn bình tĩnh như thường, nhìn thẳng vào Lương phi nói: “Lúc trước bị nhánh cây kẹp cổ nên bị thương, phải cắt lông sạch sẽ mới bôi thuốc được.”

“Nhánh cây nào kẹp vậy? Có thể kẹp vừa khít như thế sao? Đức phi nương nương không nói, bản cung còn tưởng có ai hạ độc thủ.” Lương phi nói đầy ý tứ.

Mạnh Tang Du cười nhẹ, cũng không tiếp câu hỏi của cô ta. Ngay trước mặt Hoàng đế mà đấu đá với Thẩm Tuệ Như, cô vĩnh viễn không có khả năng thắng được. Hoàng đế thích thế nào thì nghĩ như vậy, cô không quan tâm một mảy may. Thanh danh là cái gì? Có ăn được không?

A Bảo yên tĩnh nằm sấp trong lòng Lương phi, vốn đang quyến luyến ngửi mùi hương trên người, nghe thấy lời nói đầy dụng ý kia, tâm trạng kích động nguội lạnh trong nháy mắt. Bịa đặt dựng chuyện, ngấm ngầm hại người, đây quả thực là Tuệ Như dịu dàng hiền thục lại ‘tâm cao khí ngạo’ sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK