• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trước đến nay Đức phi luôn phô trương ngang ngược, mặc dù nửa đêm cô tự tiện mở cửa cung, mặc dù truyền gọi thái y gấp chỉ vì một con chó, người khác tuy có muốn phê bình kín đáo cũng không dám tỏ thái độ.

Thái y đến rất nhanh, mang theo hòm thuốc vấn an ngay ở cửa.

“Miễn lễ, mau tới đây xem A Bảo của bản cung thế nào!” Mạnh Tang Du gấp gáp thúc giục.

Khi Chu Vũ Đế tỉnh lại, một bàn tay rất to đang ấn ấn trên cổ hắn, chạm vào vết thương chỗ hắn bị siết chặt, khiến hắn rất đau. Hắn rên lớn một tiếng, ngửng đầu trừng mắt chủ nhân bàn tay kia. Xuất thân tôn quý, trước đây hắn chưa từng bị đối đãi một cách thô lỗ như thế?

“Thái y, ông nhẹ chút!” Thấy A Bảo đau đến tỉnh, Mạnh Tang Du lập tức mở miệng, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu A Bảo, đau lòng dặn, “A Bảo, em nhịn một chút, để thái y kiểm tra kỹ, một chút nữa là hết rồi.”

Cảm xúc mệt mỏi khó chịu cùng tức giận trào dâng trong lòng bị đánh tan trong khoảnh khắc, miệng Chu Vũ Đế không tự giác phát ra mấy âm thanh nức nở làm nũng, cái đuôi phía sau ngoắc phải ngoắc trái. Có thể lại nhìn thấy cô gái này, trong lòng hắn có bao nhiêu là vui vẻ, chỉ có điều hắn chưa phát hiện ra.

Vuốt ve đám lông tơ mịn trên lưng A Bảo, Mạnh Tang Du như trút được gánh nặng, nở nụ cười.

Bị siết nửa khắc đồng hồ, ngoại trừ một vòng tím bầm quanh cổ thì cũng không còn vết thương nào khác. Thái y chẩn đoán xong, để lại một hộp thuốc tan vết bầm rồi lui xuống.

Mạnh Tang Du lấy một cái kéo nhỏ, nhẹ nhàng gõ gõ cái mũi ươn ướt của A Bảo nói, “Nhóc con, lông trên cổ em phải cắt bớt mới bôi thuốc được. Em ngoan ngoãn, đừng có lộn xộn đó. Nếu em ngoan, lát nữa chị sẽ bảo Bích Thủy nấu đồ ăn khuya cho em.”

Dần dà Chu Vũ Đế cũng đã quen ngữ khí như dỗ trẻ con này của cô, phá lệ đáp một tiếng.

Tiếng cún con ư ử dễ thương làm dịu Mạnh Tang Du lại. Cô cười khúc khích một lát, sau đó cầm kéo cẩn thận từng li từng tí cắt một đám lông tơ quanh cổ A Bảo, sau đó bôi thuốc kỹ lưỡng.

Động tác cô gái vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nét mặt chuyên chú như che chở con của mình, ngón tay trắng mịn mang theo hơi ấm nhè nhẹ, từ cổ truyền xuống trái tim, thân mật không nói nên lời. Chu Vũ Đế ngửng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiêu sa kia, trong lúc nhất thời, trái tim chợt đập loạn nhịp, thình thịch đập.

“Ha!” Bích Thủy và Ngân Thúy vừa dọn dẹp lông chó vừa bật cười, chỉ vào A Bảo trêu chọc, “Nương nương, cắt một đám lông, dáng vẻ này của A Bảo thật kỳ cục, vừa thấy đã muốn cười.”

“Thật ra mấy giống chó quý này cần phải được chăm sóc lông hàng tháng lông mới có thể dày hơn, xinh đẹp hơn. Nếu bây giờ là mùa xuân, thêm một tháng nữa ta phải chăm sóc lông cho A Bảo, nhưng bây giờ đã lập thu, không lâu nữa thời tiết chuyển lạnh, cắt lông rồi A Bảo sẽ mắc bệnh.” Mạnh Tang Du vừa vuốt ve lưng A Bảo vừa nói.

Chỉ là nuôi một con chó thôi, từ đâu lôi ra mấy chuyện phức tạp đến như vậy? Cô gái này quả thật lo lắng quá nhiều! Chu Vũ Đế âm thầm hừ lạnh, cố ý xem nhẹ lớp phòng bị dần dần hòa tan trong tim mình.

Bôi thuốc xong, vết thương đau nhức nơi cổ được mát mẻ dễ chịu, Chu Vũ Đế khôi phục tinh thần, đang cảm thấy trong bụng đói nẫu, Phùng ma ma liền bê lên một bát cháo gà thơm nồng nàn cùng một đĩa nhỏ món sữa trứng mềm xốp.

“A Bảo vừa bị chấn kinh, đúng lúc nên ăn cái gì đó bổ dưỡng.” Mạnh Tang Du đẩy bát cháo lên trước mặt A Bảo, vỗ vỗ đầu chú trấn an, còn mình thì lấy một miếng sữa trứng bỏ vào miệng.

Híp mắt xem A Bảo đang ăn cháo ngon lành, rốt cuộc Mạnh Tang Du cũng không nhịn được, bắt đầu diễn thuyết về sự nguy hiểm của Ngự hoa viên. Một cành cây, một bậc thềm, một cánh cửa, một bàn chân, thậm chí là một vũng nước sâu chưa đến nửa thước cũng có khả năng trở thành vũ khí giết người lợi hại. Cho nên, không có cô bên cạnh thì chỗ nào cũng không được mó chân đến…Nói một lèo những đống những việc những vật lộn xộn linh tinh, cũng không quan tâm A Bảo nghe có hiểu hay không.

Miệng Chu Vũ Đế vẫn còn bận liếm cháo thịt, dường như hoàn toàn thờ ơ với cô Đức phi đang lải nhải kia, nội tâm lại rất xúc động. Đã bao lâu rồi hắn chưa cảm nhận qua sự quan tâm lo lắng từng chút một như vậy? Cho dù là Tuệ Như hay mẫu hậu cũng chưa bao giờ cho hắn cảm giác được thả lỏng toàn thân thế này.

Một con chó con sao lại có tình cảm phong phú như vầy, bạn cũng đừng mơ nhìn ra được manh mối nào trên cái mặt đầy lông xù của nó. Bởi vậy, Mạnh Tang Du không hề nhận thấy tâm trạng thay đổi thất thường của Chu Vũ Đế, thấy chú ăn no bụng liền xách cái ổ nhỏ của chú chuyển đến dưới giường của mình, bỏ chú vào trong, kéo chăn bông đắp lên bụng, nghiêm chỉnh cảnh cáo, “Tối nay em ngủ ngay dưới mí mắt chị đây, nếu lại trộm đi lần nữa thì chị sẽ đánh gãy chân chó của em!”

Ngữ khí ngoại mạnh trong yếu của cô gái, cả bàn tay giơ lên cao cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống, còn có cả biểu cảm hung dữ kia, nhìn đáng yêu ngoài ý muốn. Khóe miệng Chu Vũ Đế nở nụ cười, rầm rì một tiếng rồi chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Mạnh Tang Du ngồi trên giường nhìn chú một lát, thấy chú thật sự đang ngủ mới yên tâm ngả mình xuống gối đầu. Đợi đến khi hô hấp của cô đều đều, Chu Vũ Đế vốn đã nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở, đáy mắt sâu thẳm ẩn đầy những luồng sáng lưu chuyển phức tạp. Hắn nhìn cô gái nằm trên giường một lúc lâu, muốn thở dài lại vội vàng nhịn xuống.

Đêm nay hành động thật thất bại, nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc. Tối không được thì ban ngày, đợi thân thể này mạnh khỏe hơn chút nữa, hắn nhất định phải đi Càn Thanh Cung và Chung túy cung dò xét kết quả, sau đó nghĩ cách tìm về thân thể của chính mình.

﹡﹡﹡﹡

Sau khi bị thương, A Bảo ngoan ngoãn hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn thích chạy chơi chung quanh nhưng vào buổi tối sẽ yên phận trở lại bên cạnh Mạnh Tang Du.

Tĩnh dưỡng khoảng sáu bảy ngày, vết bầm quanh cổ hắn rốt cuộc cũng biến mất hoàn toàn, chỉ thiếu một đám lông, giống như thân thể bị đứt một khúc rồi đột nhiên nối lại như bình thường, trông vô cùng buồn cười, nhưng cũng rất đáng yêu.

Những ngày mùa thu, tiết trời càng lúc càng lạnh, Mạnh Tang Du lo lắng A Bảo thiếu lớp lông bảo vệ nhất định sẽ nhiễm lạnh rồi sinh bệnh, lúc rảnh rỗi làm mấy cái khăn choàng bông nhỏ cùng mấy món áo ngủ bé xinh, hôm nay đang chuẩn bị mặc cho A Bảo xem hợp hay không. Vốn không nghĩ A Bảo chẳng cảm kích tẹo nào, vừa mới xỏ được một bên chân lại bắt đầu giãy dụa mãnh liệt, quăng khăn choàng cùng áo ngủ tứ tung. Một cái áo còn bị tét đường chỉ mép, ‘tứ phân ngũ liệt.’

Phùng ma ma giơ tay, làm bộ muốn ‘tẩm quất’ A Bảo không nghe lời. A Bảo cũng không sợ, vững vàng ngồi bên cạnh Mạnh Tang Du, không hề nao núng chút xíu nào.

Quả nhiên, Mạnh Tang Du vừa thấy thế liền vội vàng kéo Phùng ma ma, xua tay nói, “Quên đi, đã hư thì cũng hư rồi, ta sửa lại là xong.”

A Bảo cúi đầu, giấu đi đắc ý nơi đáy mắt.

“Nhưng mà nương nương, ngay cả Hoàng thượng cũng chưa bao giờ mặc quần áo người tự làm! Còn con cục súc này lại có phúc mà không biết hưởng!” Phùng ma ma vẫn tức giận bất bình.

Đắc ý trong mắt A Bảo lập tức biến mất, lông mày nhướng lên, trong lòng cực kỳ khó chịu. Không nói hắn còn chưa chú ý đến, bản thân mình quả thật chưa bao giờ mặc qua quần áo Đức phi tự tay làm.

Bích Thủy nhặt mấy áo ngủ nho nhỏ rơi chung quanh, thử đoán, “Nương nương, chắc A Bảo không quen mặc quần áo, nô tì thấy nó ngay cả đường cũng không đi. Mấy cái áo ngủ này hỏng thì chưa tính, người phí tâm sửa lại xong chỉ sợ nó cũng không chịu mặc.”

“Thiệt đáng tiếc mà, nô tì muốn thấy bộ dáng A Bảo mặc mấy bộ đồ này như thế nào, nhất định đáng yêu lắm. Nương nương quả là khéo tay, đôi tai thỏ con này làm y như thật vậy, A Bảo mặc vào sẽ biến thành một em thỏ con mất thôi.” Ngân Thúy ngắm nghía cái áo khoác lông tơ mịn trên tay, gương mặt đầy nuối tiếc.

Mạnh Tang Du trừng mắt nhìn ngọn nguồn rắc rối đang nằm bên người mình, chọt chọt cái đầu mềm của chú rồi nói, “Yên tâm, Ngân Thúy nhất định có thể thấy được A Bảo nhà ta biến thân như thế nào. Tất nhiên em ấy phải mặc quần áo, không muốn mặc cũng phải mặc, không riêng gì là vì đẹp mắt, mà càng là vì sức khỏe em ấy. Thời tiết càng lúc càng lạnh, lông trên cổ đã bị cắt đi một vòng, không mặc quần áo giữ ấm nhất định sẽ sinh bệnh. Hơn nữa A Bảo ham chơi, cả ngày chạy lung tung, bây giờ còn nhỏ, không tắm rửa được, mặc quần áo để giữ lông sạch sẽ, ngừa ký sinh trùng đốt, đối với em ấy toàn có lợi. Để thoải mái vài ngày đi, chờ trời lạnh hơn một chút, lúc mọi người dẫn A Bảo đi chơi nhớ mặc quần áo cho em ấy.”

Nhóm cung nhân nhất tề vâng mệnh.

Thì ra không phải là ép buộc mà quan tâm tới trẫm sao? Có lẽ lần sau, khi tâm trạng trẫm tốt thì có lẽ sẽ mặc thử. Chu Vũ Đế ngẩn người, mất tự nhiên nghĩ ngợi.

Mạnh Tang Du vừa dứt lời, thấy A Bảo lại quyến luyến chui vào lòng cô hết cọ lại dụi, cái đuôi lại vẫy vẫy vung vung, có vẻ vô cùng phấn khích, không khỏi kinh ngạc. Chẳng lẽ A Bảo có thể nghe hiểu được lời mình nói? Cô cầm hai chân trước của A Bảo, đưa chú ôm lên đến trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo lanh lợi tràn đây linh khí của chú, trong lòng khẽ động.

“A Bảo, chúng mình chơi một trò chơi đi.” Cô buông A Bảo xuống, lấy một tú cầu (quả cầu thêu nhiều màu) nhỏ từ hộp châm tuyến (kim chỉ may vá), huơ huơ nói, “Thấy tú cầu này chứ? Chị quăng nó xa xa, em giúp chị nhặt trở về, được không?”

Thấy A Bảo ngửng đầu, đôi mắt nhìn về phía mình hoàn toàn tập trung, Mạnh Tang Du cười khẽ một tiếng, ném tú cầu ra xa, miệng vui vẻ hô, “A Bảo ngoan, nhanh nhặt trở về cho chị, nhặt lại đây sẽ thưởng cho em miếng sữa trứng.”

Trẫm thèm vào sữa trứng của nàng chắc? Trẫm đường đường là Đế vương, nàng nghĩ trẫm là ai chứ? Cả người Chu Vũ Đế bốc lên luồng khí đen kịt, cứng ngắc ngồi dưới đất, bộ dáng bất động không gì lay chuyển được. Hắn tuyệt đối sẽ không để bản thân mình bị cô gái này thuần hóa thành một con vật cưng chân chân chính chính!

“A Bảo, em đi đi kìa!” Nụ cười tươi trên mặt Mạnh Tang Du dần tắt, hẳn nhiên phản ứng của A Bảo không nằm trong dự tính của cô.

A Bảo vẫn bất động như cũ.

Mạnh Tang Du chọt chọt cái mông đầy thịt của chú, lại thúc giục.

Lần này A Bảo nhúc nhích, chú ngạo nghễ liếc Mạnh Tang Du một cái, di chuyển hai bước, thay đổi chỗ ‘tĩnh tọa.’

Trên đầu Mạnh Tang Du chảy mấy vạch đen sì. Cô có cảm giác, lúc nãy cái nhìn kia của A Bảo đầy khí phách, hình như đang dùng ngữ khí khinh miệt thở dài —— đúng là con người ngu xuẩn mà!

Cái này tưởng tượng cũng thái quá, nhất định là do mình suy nghĩ nhiều! Mạnh Tang Du lắc đầu, tự mình nhặt tú cầu trở về.

Phùng ma ma nhìn hai chủ tớ diễn trò điên đảo như vậy chịu không nổi, bất mãn mở miệng, “A Bảo này thật sự là kiêu ngạo, nhìn không bằng nửa con mắt. Cả ngày thì chạy chơi không thấy bóng dáng, gọi cũng không nghe, ôm cũng không cho ôm, lại không chịu chơi đùa với nương nương. Mấy con cục súc vô dụng thì nuôi làm gì? Tốt nhất là nên đuổi về phường chó mèo cho xong.”

Bóng lưng cao ngạo của A Bảo cứng ngắc, muốn quay đầu nhìn phản ứng của Đức phi, lại cứng rắn nhịn xuống. Hắn tuyệt đối không thừa nhận, bây giờ hắn khẩn trương muốn chết.

“Thật ra A Bảo rất ngoan, ta gọi em ấy, em ấy có thể đáp lại. Ta ôm, em ấy cũng không hề giãy dụa, so với lúc mới tới ngoan hơn nhiều lắm. Chỉ là em ấy không thích quan tâm đến người lạ thôi, trung thành như vậy khó mà có được. Huống hồ A Bảo cũng rất sạch sẽ, ăn gì cũng không làm dơ bàn, cũng không vệ sinh lung tung trong điện, là chú chó con ngoan ngoãn nhất ta từng thấy.”

Mạnh Tang Du lơ đễnh xua tay, để chứng minh lời nói của mình, cô cầm một miếng sữa trứng vẫy vẫy tay với A Bảo, “A Bảo mau lại đây, ăn kem nào.”

Chu Vũ Đế cứng đờ, cuối cùng cũng chầm chậm đi qua, ngậm miếng sữa trứng trong tay Mạnh Tang Du, nhấm nuốt từng chút. Vì không bị đuổi về phường chó mèo kia, hắn không thể không bỏ hình dạng con người xuống, nhưng cái đuôi phe qua phẩy lại kia cho thấy, hắn cũng chẳng hề không tình nguyện như bản thân nghĩ.

Phùng ma ma hết cách, oán giận nói, “Nhìn thì xấu, màu lông lại khó coi, nô tì thật sự không thấy con cục súc này có điểm gì tốt. Nhưng nương nương, người thích là được rồi.”

Phùng ma ma không hề phát hiện, A Bảo vốn đang ăn sữa trứng lập tức ngửng đầu trừng bà một cái, trong ánh mắt mang theo vài phần sát khí.

Mạnh Tang Du đang chuẩn bị uống trà, nghe thấy Phùng ma ma oán giận lập tức đặt tách trà xuống, nghiêm túc nói, “Ma ma, về sau bà đừng gọi hết cục súc đến súc sinh này nọ. Có lẽ ở trong mắt mọi người, A Bảo chỉ là một con chó, Nhưng trong mắt ta, A Bảo chẳng khác gì bạn bè người nhà.”

Phùng ma ma há hốc miệng không biết nói gì, nhìn đôi mắt nghiêm khắc của chủ tử, cuối cùng cũng nuốt mấy câu định phản bác xuống.

A Bảo thu hồi tầm mắt sát khí, vùi đầu tiếp tục thưởng thức sữa trứng, hầu như không phát hiện một chuyện, tốc độ vẫy đuôi nhanh hơn so với lúc trước rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK