Mạnh Tang Du bị ánh mắt kẻ kia nhìn quá mức tập trung, quá mức sâu thẳm, quá mức chăm chú đến mức không được tự nhiên, cứ thế mà dựa mình vào ghế, muốn thoát khỏi tình trạng hô hấp quyến luyến như thế này.
“Trẫm muốn ăn cháo gà nấm hương, thêm một chút măng khô.” Bàn tay mạnh mẽ của Chu Vũ Đế đặt trên đùi nàng, lại nắn nắn bóp bóp phần thịt mềm mềm trên đó, thái độ thân thiết như thể hai người đã bên nhau như vậy một ngàn lần một vàn lần.
“A?” Mạnh Tang Du giật mình, sau đó mới có phản ứng, múc một muỗng cháo gà, bỏ thêm miếng măng khô đưa đến bên miệng hắn. Thấy hắn nheo mắt lại, biểu cảm vô cùng hưởng thụ vô cùng sung sướng, cô cẩn thận quan sát từng đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, cố tìm ra một chút sơ hở có thể chứng minh thân phận hắn.
Lúc thì âm trầm khó dò, lúc thì thân thiết tự nhiên, cô sắp bị gã đàn ông này đẩy vào hồ đồ.
“Trẫm ăn xong rồi, để đó đi.” Chu Vũ Đế phất tay, khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn. Mấy ngày nay ăn không biết ngon, ngủ không biết sâu, lúc nhìn thấy Tang Du ‘bệnh tình’ cứ tự nhiên không thuốc mà lành.
Mạnh Tang Du buông bát đũa xuống chuẩn bị hầu hạ hắn súc miệng.
“Không cần, tự trẫm làm được. Nàng vẫn còn chưa ăn sáng, mau ăn một chút.” Chu Vũ Đế đè lại cổ tay trắng ngần của nàng, ngữ khí dịu dàng không nói nên lời khiến cho da đầu Mạnh Tang Du run lên từng đợt. Thật? Giả? Trái tim nàng lại dần dần nghiêng về phía ‘giả.’
“Nàng thích nhất cháo bo bo táo đỏ,” Hắn vươn tay múc một chén cháo nhỏ, lại đặt trước mặt cô, nhanh tay cầm đôi đũa bạc gắp từng loại thức ăn chất đống vào khay cô, “Nàng cũng rất thích canh bánh bao tiên hương, cuốn chỉ bạc, bánh phỉ thúy. Ăn một chút gì đó đi.”
Rất đúng, tất cả đều là những món mình thích ăn nhất, nhưng làm thế quái nào hắn có thể biết được? Một là tên này chính là giả mạo, hai là đã bị yêu quái ám! Mạnh Tang Du cầm đũa ăn cơm dưới ánh nhìn chằm chằm tha thiết của hắn, trong lòng hoảng hốt nghĩ nghĩ.
Đang ăn hắn bỗng nhiên nghiêng người kề sát vào, hơi thở nóng rẫy suýt chút nữa làm phỏng mặt Mạnh Tang Du, đôi mắt tối đen như ngưng tụ, như lắng đọng tình cảm mãnh liệt kinh khiếp nào đó khiến toàn thân cô cứng ngắc. Vào cung ba năm, chưa bao giờ cô lại lâm vào tình thế ‘như đứng đống lửa như ngồi đống than’, chân tay luống cuống thế này.
“Hoàng thượng, sao thế ạ?” Mạnh Tang Du cố nhếch môi cười.
“Khóe môi nàng dính chút bánh.” Chu Vũ Đế nặng nề cười, vươn tay lau khóe miệng nàng, đầu ngón tay thô ráp thoáng dùng lực, dường như có gì đó không cam lòng. Hắn vốn định liếm cho sạch, nhưng lúc gần đến lại thấy trong mắt nàng là đề phòng cùng xa lạ, bấy giờ hắn mới ý thức chuyện bản thân mình không còn là A Bảo, những nồng nhiệt những chân thành nàng có sẽ không còn thuộc về hắn nữa.
“A, thần thiếp thất lễ, đa tạ Hoàng thượng nhắc nhở.” Mạnh Tang Du che che khóe miệng, lau sạch hơi thở của hắn đi, gò má lại ửng hồng, chỉ là trong mắt vẫn lãnh đạm như trước.
Thấy động tác của nàng, ánh mắt Chu Vũ Đế trầm xuống trong thoáng chốc, nhẹ nhàng nghiêng đầu ngón tay đưa cho nàng xem dấu son đỏ bên trên, “Sau này ái phi đừng bôi son đậm như vậy nữa, tuy rằng rất đẹp nhưng không tốt nếu nhỡ ăn vào người.” Hắn không chỉ nghe nàng oán hận chuyện này một hai lần.
Vừa dứt lời hắn đã cầm một chiếc khăn tay trắng nhẹ nhàng lau sạch son môi đỏ tươi ướt át trên môi Mạnh Tang Du, cuối cùng lại để tay dưới cằm cô, nâng khuôn mặt cười chỉ nhỏ bằng bàn tay kia lên bình tĩnh nhìn một hồi lâu, ánh mắt sâu thẳm khó lường kia khiến Mạnh Tang Du hết hồn.
“Như vậy rất tốt, ái phi thiên sinh lệ chất, mặc dù không trang điểm cũng rất đẹp.” Sau một hồi lâu hắn lại khàn giọng nói tiếp, bỗng nhiên cúi đầu bắt giữ cánh môi mềm mại đầy đặn của nàng mút mát, lưỡi đưa theo viền môi khẽ liếm, như thể miêu tả đường nét đôi môi, đôi mắt sẫm tối phủ một lớp sương mù, che giấu si mê khuất sâu đáy mắt.
Lúc ngẩn người, dường như Mạnh Tang Du cảm thấy hơi thở mang theo dịu dàng, quyến luyến quanh quẩn giữa răng môi hai người, phảng phất như muốn lắng nghe muốn chia sẻ, nhưng rốt cuộc tiêu tán, tựa hồ chỉ là ảo giác thoáng qua.
“Hoàng thượng…” Lông tơ toàn thân cô đều dựng đứng cả lên. Động tác của hắn tuy rằng rất nhẹ nhàng rất êm dịu, nhưng hơi thở nóng rẫy kia thông báo một điều: gã đàn ông này đang động tình.
“Bây giờ đang là ban ngày, thân thể thiếp…” Thừa dịp hắn rời ra một chút, Mạnh Tang Du nghiêng đầu kéo dãn khoảng cách giữa cả hai, khuôn mặt ửng đỏ không biết là do ngượng hay do tức.
“Thật có lỗi, trẫm rất nhớ nàng!” Giọng nói Chu Vũ Đế khàn đặc, ngón tay xoa xoa cánh môi ướt át của cô.
Rất nhớ ta? Có ý gì? Mạnh Tang Du cúi đầu, rất có cảm giác thời thế đảo loạn. Người đàn ông trước mắt mình rất kỳ dị, chắc hẳn là bị yêu quái nhập thể đi?
“Nghĩ cái gì nữa, nhanh ăn đi, nếu không sẽ nguội.” Vén lọn tóc mai ra sau tai nàng, hắn gắp một miếng điểm tâm bỏ vào miệng nàng, thái độ thân thiết không tưởng, động tác quen thuộc như thể đã làm hàng trăm ngàn lần.
Áp chế cơn lo lắng trong lòng, Mạnh Tang Du tập trung dùng bữa. Tay chống lên thái dương, Chu Vũ Đế lẳng lặng ngắm nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn. Ở thời khắc này, hắn mới có cảm giác được niềm vui sướng khi biến lại thành người.
Dùng xong bữa sáng, thái y đúng giờ đến Càn Thanh cung thay thuốc cho Hoàng thượng.
“Chẩn trị cho Đức phi nương nương.” Chu Vũ Đế phất tay, kéo Mạnh Tang Du ngồi sát bên người mình.
“Không nên, vết thương Hoàng thượng quan trọng hơn, thân thể thần thiếp chỉ cần uống vài ngày thuốc điều dưỡng là được.” Mạnh Tang Du vội vàng từ chối, ánh mắt thoáng nhìn qua gương mặt Đỗ thái y. Đỗ thái y là thái y ngự dụng của Thái hậu, y thuật vô cùng cao minh, Hoàng đế giả vờ hẳn không thể dối gạt qua mắt ông ta, chẳng lẽ người này là thật? Tiến cung ba năm, lần đầu tiên Mạnh Tang Du cảm thấy đầu mình không đủ dùng.
“Bắt mạch!” Chu Vũ Đế lập tức kéo tay áo nàng, xoa xoa cổ tay trắng ngần một chút lại lấy khăn tay màu vàng sáng của mình phủ lên, hạ lệnh với Đỗ thái y.
“Vâng.” Thấy Hoàng thượng đích thân làm như thế, Đỗ thái y không dám chậm trễ, ngồi xuống đối diện Mạnh Tang Du cẩn thận bắt mạch cho cô.
“Sao rồi?” Thấy Đỗ thái y buông tay, Chu Vũ Đế trầm giọng hỏi, ngữ khí có vài phần vội vàng.
“Hồi hoàng thượng, nương nương mắc bệnh trầm kha nhiều năm, cho dù gần đâu có chuyển biến tốt nhưng vẫn cần phải uống thuốc điều dưỡng thêm một thời gian ngắn.” Đỗ thái y che giấu rất nhiều nội tình, nói không rõ ràng.
Mạnh Tang Du cúi đầu nhếch môi cười chế giễu. Lại phải uống thuốc, như vậy xem ra người này hẳn là thật. Lúc ngửng đầu, băng giá đã bao trùm lên đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng kia.
“Cho thuốc đi!” Chu Vũ Đế phất tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt nàng, muốn xóa bỏ ánh mắt lạnh lẽo như băng đá ấy đi, trong lòng cay đắng không kể được. Hắn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ phải nói toạt ra rằng những dịu dàng tình cảm trước kia thật ra chỉ là lớp mặt nạ vô tình, phá vỡ lớp ngụy trang ngoan lành bên ngoài của Tang Du? Không, hắn không thể nói gì, không chiếm được trái tim Tang Du lại có được chút hư tình giả ý của nàng cũng tốt. Ít lâu nữa nàng sẽ hiểu rõ hắn đang cố gắng bù đắp sai lầm trước kia.
Đỗ thái y tuân lệnh, viết hai phương thuốc dưỡng sinh. Chu Vũ Đế cầm lấy đọc kỹ một lần, lại trực tiếp giao cho cung nhân bên cạnh, ra lệnh cho họ mỗi ngày đúng giờ đưa đến cho Đức phi nương nương.
Mạnh Tang Du khép hờ mắt mỉm cười, hắn lại nhìn nàng lần nữa.
“Hoàng thượng, để vi thần thay thuốc cho ngài.” Đỗ thái y hợp thời cất lời, cắt ngang sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người.
“Không cần, để thuốc lại, Đức phi sẽ thay băng cho trẫm.” Chu Vũ Đế nắm bàn tay nhỏ bé trắng ngần của Mạnh Tang Du, yêu thương nắn nắn.
“Hoàng thượng, thần thiếp không hiểu y thuật, sẽ khiến Hoàng thượng bị thương!” Mạnh Tang Du vội vàng mở miệng từ chối, cảm thấy não mình càng lúc càng căng, càng lúc càng nhức. Tên đàn ông này ba lần bốn bận đùa giỡn mình, rốt cuộc là mi muốn gì? Đóa sen trắng tình yêu chân thành gì đó của hắn đã mưu phản, còn cần gì lá chắn này nữa?
“Không sao, chỉ là thay thuốc, rất đơn giản, ái phi thông minh nhanh nhẹn, có thể làm được.” Chu Vũ Đế nhếch môi, vô cùng ‘lưu loát’ cho Đỗ thái y lui, sau đó mở ra hai tay bình tĩnh nhìn cô.
Rốt cuộc vẫn đúng là Hoàng thượng, đôi mắt thâm trầm kia có lực uy hiếp quá lớn. Mạnh Tang Du hít vào một hơi thật sâu, nở nụ cười thật đáng yêu, “Nếu thiếp làm Hoàng thượng đau xin Hoàng thượng bao dung một hai.”
“Không sao.” Giọng nói Chu Vũ Đế đã khàn đặc, hầu kết lên lên xuống xuống. Tuy biết sự mềm mại đáng yêu này của nàng chỉ là ngụy trang giả vờ nhưng vẫn không thể khống chế tiếng lòng, hồn phải xiêu phách phải lạc.
Mạnh Tang Du không nói nhiều nữa, đứng lên cởi bỏ đai lưng cùng áo ngoài của hắn, để trần vai cùng nửa người trên trong không khí lạnh lẽo. Dáng người gã đàn ông này rất cao lớn, tuy rằng hôn mê năm tháng nhưng được chăm sóc kỹ lưỡng, cho dù da thịt có phần trắng nhợt bệnh tật nhưng cơ bắp cường kiện vẫn không thay đổi, lại còn vì thể trọng giảm sút một chút mà còn có phần rõ nét mạnh mẽ. Đây là một bức họa hoàn mỹ về thân thể đàn ông, mang theo hơi thở nam tính đậm đặc.
Tim gan Mạnh Tang Du cũng chẳng nảy lên một cái, lại không ngó nghiêng thêm đường nào, lập tức cởi lớp băng vải quấn quanh ngực hắn. Vì lớp băng này vòng qua sau lưng, cô cần phải nghiêng người, như thể úp mặt vào khuôn ngực cường tráng kia, cố gắng không động đến miệng vết thương kia mà tháo băng.
Mùi hoa quen thuộc vương vấn ngay tại chóp mũi, nhẹ nhàng len lỏi vào sâu tận trái tim. Chu Vũ Đế tham lam hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc không thể nhịn được ôm siết nàng vào lòng, dùng toàn sức lực riết chặt.
“A!” Mạnh Tang Du hô nhỏ một tiếng, va vào khuôn ngực cứng rắn kia, bàn tay lại vừa vặn chống lên bờ vai bị thương hắn, dòng máu đỏ tươi từ từ thấm ướt lớp băng vải.
“Hoàng thượng, ngài chảy máu!” Cô muốn tránh khỏi nhưng chỉ bất lực, đành mở miệng nhắc nhở.
“Không sao.” Chu Vũ Đế tựa cằm, vùi vào sâu cổ nàng, bất động một lúc lâu, hơi thở nóng bỏng khiến Mạnh Tang Du không kiềm được khẽ run. Cảm giác được sự thay đổi rất nhỏ của nàng, Chu Vũ Đế khàn giọng cười to, trong tiếng cười sang sảng hùng hậu đầy thu hút kia là niềm hạnh phúc nồng nàn khó che giấu. Thật bất ngờ là hắn vẫn có thể tác động tới cảm xúc của Tang Du, xem ra với Tang Du, mình không thể kín đáo nhiều quá.
“Hoàng thượng, mất nhiều máu rất nguy hiểm, nếu Thái hậu truy cứu việc này thần thiếp không thể kham nổi tội danh không chăm sóc chu toàn.” Mạnh Tang Du cảm thấy thắt lưng mình sắp gãy ra, ngữ khí có phần không kiên nhẫn nổi nữa.
“Ừm.” Chu Vũ Đế thấp giọng trả lời một tiếng, ý tứ hàm xúc lại không rõ, qua một lúc lâu nữa mới chậm rãi buông hai tay ra.
Mạnh Tang Du mím môi, động tác tháo băng rõ ràng nhanh hơn, phòng ngừa tên đàn ông này bắt đầu động kinh lần nữa. Tháo đến vòng cuối cùng cô lại dùng sức, lớp băng vải ma sát miệng vết thương dần khép vảy khiến nó toạt ra, thấy cả thịt bên trong. Máu trào xuống, tốc độ chảy dọa Mạnh Tang Du nhảy dựng.
“Um~” Vì quá đột ngột, cho dù là Chu Vũ Đế bị thương không biết bao nhiêu lần cũng chẳng nhịn được mà rên lên một tiếng.
“Hoàng thượng, thực xin lỗi!” Mạnh Tang Du vội vàng dùng băng đè miệng vết thương lại, nét mặt áy náy nhìn gã đàn ông đang nhíu chặt mày.
“Không sao.” Nửa người trên của nàng dính sát vào lòng mình, đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng tràn đầy lo lắng cùng áy náy, Chu Vũ Đế lại kiềm không được cười to, xoa xoa gò má mịn màng của nàng, giọng khàn khàn tiếp lời, “Thổi cho trẫm, thổi rồi sẽ không đau.”
“A?” Mạnh Tang Du há mồm dại mặt. Cô chắc chắc mình đã hoàn toàn nghe nhầm.
Lời vừa ra khỏi miệng, chính bản thân Chu Vũ Đế cũng ngây ngẩn cả người. Hiển nhiên hắn đã quen kiểu chung sống cùng nhau khi còn làm A Bảo. Lúc mình mẩy hắn đầy thương tích, Tang Du luôn vừa thay thuốc vừa thổi thổi cho hắn, cơn đau nhức rêm người dường như chỉ là hư ảo khi nàng nhẹ nhàng an ủi chở che như vậy. Hắn nhớ nhung cảm giác ấm áp an tâm này, tiềm thức đã vội đi trước mà thốt ra.
Ánh mắt u u ám ám, hắn rõ ràng đâm lao phải theo lao, thu hồi mọi biểu cảm trên mặt, nghiêm nghị mở miệng, “Trẫm đau, thổi cho trẫm!”
Chó má, đừng có xài mặt nghiêm túc đi làm nũng được không? Rất dọa người biết chưa hả? Tên đàn ông này chắc chắn đã bị yêu quái bám vào người rồi! Tiểu nhân Mạnh Tang Du gào thét trong lòng, trên mặt lại mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vai cho hắn.
Hắn híp mắt, bàn tay lại ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, hàng mày rậm nhíu chặt cũng chầm chậm giãn ra, đau đớn trên vai không biết đã bị hắn quăng đến chỗ nào, chỉ còn lại rung động cuồn cuộn không ngừng trong ngực.