Loan giá màu hoàng kim như bọc một lớp vải lấp lánh dưới ánh nắng ôn hòa của tiết thu, phát ra tia sáng lộng lẫy. Đại thần cùng các mệnh phụ phu nhân vội đứng hai bên đường, quỳ xuống cung nghênh.
Bây giờ Chu Vũ Đế đã ba mươi chín tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ đã hằn dấu vết của năm tháng, nhưng khí chất khiến cho người ta sợ hãi lại tăng thêm sức hấp dẫn, đôi mắt ưng sâu thẳm khó dò, chỉ vừa nhìn thoáng da đầu đã run lên. Hắn nắm tay Hoàng hậu, hai người sóng bước xuống ngự giá, để chúng thần cùng mệnh phụ quỳ lạy.
Chín năm trôi qua, Mạnh Tang Du đã gần ba mươi, dung nhan không hề thay đổi, chỉ có đường nét trên khuôn mặt ngày càng mặn mà, dáng người càng thêm thướt tha.
Chu Vũ Đế phất tay áo cho tất cả đứng dậy, đang muốn lên tiếng để họ tự đi đã nghe thấy một âm thanh trong khiết của trẻ con vang lên từ đội ngũ phía sau, “Phụ hoàng nhìn này! Ý nhi đang cưỡi ngựa!”
Chúng thần ngẩng đầu nhìn, Cửu Hoàng tử Cổ Hoàn Tranh đang cưỡi ngựa đến, trong lòng ôm Thập Nhất Công chúa Cổ Đoan Ý, bên cạnh là Thập Hoàng tử Cổ Thần Duệ. Những Hoàng tử khác do sức khỏe yếu ớt, không thể tham gia hội săn bắn, các Công chúa khác đã lần lượt xuất giá.
Ba người đều là con của Mạnh Hoàng hậu. Cửu Hoàng tử năm nay mười hai tuổi, từ nhỏ đã được Hoàng thượng đích thân dạy dỗ, thủ đoạn, năng lực, tâm trí đều bất phàm, hai năm trước đã được sắc phong làm Thái tử.
Thập Hoàng tử hiện mười tuổi, hoàn toàn khác với huynh trưởng của mình, không hề thích việc nghiên cứu sách vở, nhưng lại có được dòng máu vinh quang của gia tộc nhà Hoàng hậu, là người luyện võ thiên bẩm, thần lực trời sinh cùng tích cách hoạt bát sáng sủa, khá giống cậu mình, được mệnh danh tiểu bá vương. Càng kỳ lạ là diện mạo của Thập Hoàng tử không giống Hoàng hậu cùng chẳng giống Hoàng thượng, mà tám chín phần giống Mạnh quốc công đang nhàn nhã những ngày lui về ‘ở ẩn’, khiến Mạnh quốc công yêu quý như báu vật, muốn bồi dưỡng thành chiến thần đời tiếp theo của Đại Chu.
Thập Nhất Công chúa năm tuổi, dáng dấp đáng yêu trắng trẻo, thông minh lanh lợi, từng nét trên khuôn mặt quả thực là một phiên bản thu nhỏ của Mạnh Tang Du, để Chu Vũ Đế yêu thương nâng niu như tròng mắt mình, hận không thể lúc nào cũng đặt trong túi, chiều chuộng từng chút một.
Thấy nữ nhi đang vẫy vẫy tay với mình lên tục, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đáng yêu không nói nên lời, biểu cảm nghiêm túc của Chu Vũ Đế cũng không gắng gượng được, dịu dàng mỉm cười.
Cổ Thần Duệ xuống ngựa trước, hành lễ với Phụ hoàng Mẫu hậu, nhưng Cổ Hoàn Tranh cưỡi kỵ mã đến trước loan giá vẫn còn chưa có ý hành lễ, khiến chúng thần trố mắt nhìn.
Nụ cười trên mặt Mạnh Tang Du nhạt xuống, thấp giọng nhắc nhở, “Tranh nhi còn không mau bước xuống.”
Cổ Hoàn Tranh nhìn cô bé con trong lòng, thấy nàng kéo kéo ống tay áo mình, sống chết gì cũng không chịu xuống ngựa, cười khổ giải thích, “Con cũng muốn xuống, nhưng muội muội cứ nắm tay áo con, con mà động thì muội muội sẽ ngã xuống mất. Phiền mẫu hậu phái người đỡ muội muội xuống trước.”
“Không, muội muốn để phụ hoàng nhìn xem Ý nhi cưỡi ngựa oai phong như thế nào cơ!” Cổ Đoan Ý chu môi, lắc lắc đầu, liên tục vỗ vỗ vào tay ca ca, để ca ca dạo thêm hai vòng nữa trước mặt phụ hoàng khoe khoang.
Rốt cuộc Chu Vũ Đế cũng nhịn không được bật cười ha hả, bước lên ôm cô con gái nhỏ vào lòng, hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh kia, nghe tiếng cười khanh khách trong trẻo như tiếng chuông ngân, trong lòng ngọt ngào như đổ mật. Cha và con gái cắn tới hôn lui ầm ĩ cả lên, khiến quần thần cùng mệnh phụ như đươc mở mang tầm mắt. Người ta nói Hoàng thượng sủng ái Thập Nhất Công chúa còn hơn cả các Hoàng tử, quả nhiên không sai.
Mạnh Tang Du bất đắc dĩ khụ khụ vài tiếng, nhắc nhở hai người hoàn cảnh lúc này. Cổ Hoàn Tranh xuống ngựa, cung kính hành lễ với phụ hoàng, xong lại xoay người để chúng thần quỳ lạy, hiên ngang mạnh mẽ.
“Đã là hội săn thì không câu nệ nhiều quy củ như vậy, đi đi.” Chu Vũ Đế phất ống tay áo cho chúng thần lui, một tay bế nữ nhi, một tay ôm thê tử bước vào lều trại lớn nhất.
Một tiếng vó ngựa vọng đến, Mạnh Quốc công, Diêm Tuấn Vĩ, Mạnh Viêm Châu dẫn theo một đội thị vệ xuất hiện tại nơi đóng quân bên cạnh, xem ra là vừa sắp xếp bố trí các nơi cần bảo vệ, nghe thánh giá đến đã vội vàng quay về. Mạnh phu nhân cùng con dâu cũng đi không xa, thấy họ quay lại cũng tới, muốn gặp nữ nhi cùng ngoại tôn của mình.
“Ông ngoại, cậu, Diêm sư phụ!” Thấy ba người, Cổ Thần Duệ hệt như một viên pháo nhỏ bắn tới, trên mặt viết bảy chữ to —— rốt cuộc đã tìm được tổ chức!
Ba người xuống ngựa hành lễ, sau khi đứng dậy, Mạnh quốc công sờ sờ bả vai Cổ Thần Duệ khen, “Rất tốt, lại khỏe mạnh!”
Cổ Thần Duệ ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc nói, “Mấy tháng nay Thần Duệ không dám lơi là, võ nghệ lại tinh tiến không ít, mùa săn lần này nhất định sẽ mang được đầu mãnh hổ trở về.”
“Được, rất có chí khí! Lát nữa chúng ta cùng đi khu phía Nam thử một phen, thế nào?” Mạnh Viêm Châu vừa mở miệng đã khiến Mạnh Tang Du muốn bóp chết hắn. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn không suy nghĩ trước sau, khu phía nam toàn mãnh thú, có bao nhiêu sư tử hổ báo sói, một đứa con nít nhỏ như vậy thì sao mà đi cho được?
Đang muốn mở miệng từ chối, Chu Vũ Đế đã âm thầm nắm tay nàng, ý nhắc đừng lo quá nhiều. Tuy thứ tử không có tài trị nước, nhưng lại có thiên phú dị bẩm trong việc học võ. Hắn để con đi theo Mạnh Quốc công, Mạnh Viêm Châu cùng Diêm Tuấn Vĩ học tập, mục đích để bồi dưỡng thành trợ thủ đắc lực của huynh trưởng, sau khi lớn lên tiếp nhận Cẩm y vệ cùng Ám vệ, hai huynh đệ một sáng một tối, một văn một võ, có thể đưa Đại Chu đến thời đại huy hoàng nhất. Con mình thích hợp với đường đi nước bước nào nhất, hắn tuyệt đối không nhìn lầm.
“Cậu, vậy lần này ta cứ hướng về khu phía nam! Con thỏ, hồ ly gì đó cứ để cho người khác chơi!” Cổ Thần Duệ vỗ vỗ bộ ngực không lấy gì làm cường tráng của mình, vẻ mặt kiêu ngạo, quay đầu nhìn về phía ca ca chờ mong, “Ca ca, ca có đi hay không?”
“Đi, sao lại không đi chứ.” Cổ Hoàn Tranh mỉm cười, sờ đầu đệ đệ.
Mạnh Tang Du vô cùng lo lắng, dù biết có ám vệ theo, chúng sẽ không có chuyện gì, đây cũng coi như là một trải nghiệm khó có được. Cố gắng giữ nụ cười trên môi, cô âm thầm nhéo người đàn ông đứng cạnh một phen. Hắn lại nắm ngược trở về, bóp bóp mấy cái vô cùng mờ ám.
“Phụ hoàng, chúng ta đi.” Cổ Thần Duệ thừa hưởng tính cách hùng hùng hổ hổ của người nhà họ Mạnh, lập tức muốn phóng về khu phía Nam, lúc nhìn qua Mạnh Tang Du lại cười toe lấy lòng, “Mẫu hậu, con săn hổ về làm áo choàng cho người!”
“Con, chỉ có đàn ông mới mặc áo choàng da hổ!” Mạnh Tang Du vỗ vỗ đầu Cổ Thần Duệ, dở khóc dở cười.
“Vậy để trải giường cho người!” Cổ Thần Duệ lập tức sửa miệng.
Con ơi là con, trải giường bằng da hổ chỉ có mấy người Sơn vương gì đó, con xác định muốn mẹ dùng sao? Trong lòng Mạnh Tang Du buồn cười, gật gật đầu, nhìn theo đoàn người dần khuất bóng trong rừng rậm.
Mạnh phu nhân cùng Phó Minh Châu đi tới, quỳ gối hành lễ với Đế Hậu. Thấy bà ngoại cùng mợ, Cổ Đoan Ý đang ngoan ngoãn yên lặng lập tức muốn trượt khỏi lòng phụ hoàng.
Phó Minh Châu sinh ba con trai, đang khao khát một cái áo bông nhỏ nhỏ giống như Thập Nhất Công chúa, vội dang hai tay đón cô bé. Nói chuyện một lúc, Mạnh phu nhân đại diện các mệnh phụ mời Hoàng hậu nương nương tham dự tiệc trà.
Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi toàn Đại Chu, là hình tượng điển hình, được mệnh phụ Đại Chu tôn sùng. Quan viên toàn triều ai ai cũng biết Hoàng thượng yêu thê tử như mạng, mà vì muốn được Hoàng thượng để mắt đến, họ tất cũng phải tôn trọng chính thê của mình. Trong khoảng thời gian này, địa vị chính thê ở Đại Chu được đề cao chưa từng thấy, những người có tuổi bỏ lỡ đau lòng không thôi, thầm hận vì sao mình không sinh muộn ba mươi năm, được hưởng phúc lây từ Hoàng hậu nương nương.
Mạnh Tang Du đang muốn gật đầu đáp ứng, Chu Vũ Đế lại bóp bóp tay nàng nói, “Phía Tây nuôi thả rất nhiều cáo lông bạc, lát nữa trẫm đi xem, săn về làm áo choàng cho nàng.” Dứt lời, hắn như lơ đãng nhắc, “Hàn Xương Bình cùng muội muội hắn tùy giá.”
Hiện giờ Hàn Xương Bình đã thay thế Mạnh Quốc công đảm đương chức vụ Kiến uy Đại tướng quân, là tâm phúc bên người của Chu Vũ Đế. Hắn vốn là thứ tử của Vĩnh Bình hầu phủ, bị chính thê của phụ thân chèn ép, mang theo muội muội cùng mẹ tự lập môn hộ. Trong thời điểm khó khăn nhất được Chu Vũ Đế cứu, lòng trung thành không cần nói cũng biết. Muội muội của hắn ‘mưa dầm thấm đất’ ngay từ nhỏ, cũng là một người kiên cường, bây giờ đã đến tuổi cập kê, nghe nói diện mạo không tầm thường.
Về phần Mạnh Tang Du, vừa nghe nhắc đến đã bắt đầu liên tưởng. Biết cô gái này có ý với chồng mình, Mạnh Tang Du vừa bước chân ra đã lập tức rút về, khéo léo từ chối Mạnh phu nhân cùng chị dâu, nói với Chu Vũ Đế, “Ta đi với chàng.”
Chu Vũ Đế cụp mắt khoái trá, xoa xoa đầu nữ nhi, ôn hòa nói với Mạnh phu nhân, “Phiền phu nhân chăm sóc Ý nhi.”
Mạnh phu nhân vội vàng đáp đây là điều nên làm, mang theo Cổ Đoan Ý tham gia tiệc trà. Cổ Đoan Ý rất bám bà ngoại, không ồn không khóc, ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt phụ hoàng mẫu hậu.
Lo cho con gái xong, hai người về lều trại thay trang phục săn bắn, rồi nắm tay nhau đến bãi đất trống có đội ngự mã đang chờ.
“Vi thần / Thần nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.” Hai huynh muội nhà họ Hàn dẫn đầu, cùng mọi người quỳ một gối hành lễ. Đáng chú ý là, cô tiểu thư họ Hàn kia dùng lễ tiết nam nhi, lại mặc bộ trang phục săn bắn màu đỏ rực, quả nhiên tư thế oai hùng hiên ngang, thu hút mọi ánh nhìn.
Mạnh Tang Du cùng Chu Vũ Đế đều mặt bộ quần áo sắc xanh tím than, chỉ có vạt áo cùng cổ tay áo được thêu hoa văn rồng phượng bằng chỉ bạc, một diễm lệ vô song, một tuấn mỹ kinh người, đứng chung một chỗ quả nhiên là do trời đất tác thành.
Thấy muội muội nhà mình nhìn đăm đăm Đế hậu đến xuất thần, Hàn Xương Bình vội vàng kéo ống tay áo nàng. Hàn tiểu thư lập tức hoàn hồi, cụp mắt cười khổ, nhanh chóng vực tinh thần dậy.
Ân cần đỡ Tang Du lên ngựa, đợi nàng ngồi ổn, Chu Vũ Đế mới sải bước nhảy lên ngựa của mình, phất tay nói, “Xuất phát!”
Đoàn người nhất tề vâng lệnh, nhanh chóng biến mất trong rừng.
Đi loanh quanh trong rừng một hồi cũng chưa bắt gặp một con cáo lông bạc nào, Chu Vũ Đế cũng không muốn ra tay. Mạnh Tang Du sinh ra trong gia đình nhà võ tướng, cưỡi ngựa bắn tên rất thành thạo, rong ruổi trên lưng ngựa vô cùng hưng phấn, nhìn thoáng qua một con thỏ lẩn mình trong bụi, cô giương cung nhắm bắn. Không ngờ một mũi tên khác đã vun vút lao đến, ghim chặt con thỏ kia trên mặt đất.
Mạnh Tang Du nhìn lại, thấy cô tiểu thư họ Hàn kia đang đỏ mặt, yếu đuối mở miệng, “Thần nữ không biết Hoàng hậu nương nương cũng để mắt đến, không cẩn thận ra tay trước. Nếu nương nương không giận, thần nữ nguyện dâng con mồi cho nương nương.”
Đang khoe khoang hay khiêu khích? Mạnh Tang Du phất tay, điềm nhiên nói, “Không cần, tới trước lấy trước.”
Hàn tiểu thư cười, “Cảm ơn nương nương.” Đang đúng tuổi hoa hàm tiếu, nụ cười thanh xuân tươi mát, rất khó để người ta có ác cảm.
Chu Vũ Đế như không để tâm đến chuyện hai người, tự phi ngựa đi trước. Hàn Xương Bình đổ mồ hôi lạnh thay cho muội muội mình. Hoàng hậu nương nương không phải là người dễ đắc tội như vậy, muội muội rất lỗ mãng.
Nửa canh giờ sau, Hàn tiểu thư liên tục đoạt mấy con mồi Mạnh Tang Du vừa ý. Nàng ra cung nhanh như điện, tài bắn như thần, ngay cả Mạnh Tang Du mắt cao hơn đỉnh đầu cũng thầm khen một tiếng. Chu Vũ Đế như chú ý tới khí thế của Hàn tiểu thư, đi trên đường thâm sâu liếc nhìn nàng vài lần, khiến trái tim bé nhỏ kia đập thình thịch không khống chế được.
Đoàn người đến bên dòng suối, vừa tìm chỗ ẩn nấp xong, chuẩn bị săn các động vật tìm nước uống, Chu Vũ Đế đã thấy một tia sáng màu bạc lướt nhanh qua, nấp sau tảng đá lớn, một lúc lâu sau mới ló đầu, cẩn thận đi ra. Một con cáo bạc, bộ lông mềm mịn óng ánh dưới tia sáng mặt trời, vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt thâm trầm của Chu Vũ Đế rốt cuộc cũng sáng lên, lấy cung đeo lên lưng xuống, cài tên nhắm. Tiếng xé gió vun vút vang lên, mặt dù bước chân của con cáo bạc nhanh như điện xẹt vẫn không thể thoát khỏi hai mũi tên tấn công, bốn chân run rẩy ngã xuống đất, máu tươi loang đầy nước suối.
Chu Vũ Đế đến bên dòng suối, thấy một mũi tên khác có dấu hiệu, hắn xoay người nhìn về phía Hàn tiểu thư. Hai má Hàn tiểu thư đỏ ửng, chắp tay nói, “Thần nữ đang muốn làm một cái khăn choàng, vừa thấy ngân hồ đã thích, nhịn không được ra tay, mong Hoàng thượng thứ tội.”
Đôi mắt hạnh lấp lánh, bên trong ngập tràn chờ mong cùng vui mừng, khuôn mặt vốn xinh đẹp càng thêm nổi bật, như được bọc viền vàng rạng rỡ, như xa như gần. Thiếu nữ độ tuổi này có một sức hấp dẫn khó hiểu với đàn ông trưởng thành, không thể kháng cự được.
Là người khác thì chắc chắn chắp tay dâng con cáo bạc này lên, nhưng vấn đề là nàng động phải Chu Vũ Đế. Nhìn cô gái chưa bao nhiêu tuổi, bề ngoài thân thiện, bên trong ánh mắt đầy dục vọng như vậy, hắn ghét cay ghét đắng. Chu Vũ Đế nheo mắt, trầm giọng nói, “Hoàng hậu đang cần một chiếc áo choàng ngân hồ, lấy con mồi đi.”
Thị vệ phía sau hắn tuân mệnh, xuyên ngân hồ lên lưng ngựa.
Chu Vũ Đế phi thân lên ngựa, cùng Tang Du đổi địa điểm, không hề nể tình gì mà nhìn Hàn tiểu thư đang xấu hổ ấm ức đằng kia. Hàn Xương Bình lắc lắc đầu, đang định lựa lời khuyên muội muội vài câu đã thấy nàng phấn chấn tinh thần đuổi theo.
Mạnh Tang Du vốn định khảo nghiệm tình cảm của đàn ông nhà mình, thấy hắn không bị sắc đẹp mê hoặc, trong lòng vui vẻ, dọc đường đi bắt đầu giương cung, quét sạch khu phía Tây. Tài nghệ bắn cung được Mạnh quốc công đích thân truyền thụ, nói thiện xạ cũng chưa chính xác, khiến Hàn tiểu thư vô cùng kinh ngạc, càng có lòng so đo đua tranh.
Nhưng một khi Mạnh Tang Du đã có ý chèn ép thì làm gì để lại cho ai đường lùi? Hàn tiểu thư để mắt đến cái gì cô liền ‘xử’ luôn cái đó, lúc nào cũng nhanh trước một bước, không chừa Hàn tiểu thư mặt mũi nào.
Bấy giờ Hàn tiểu thư mới biết, lúc nãy Hoàng hậu nương nương là nhường mình, mà mình lại giống như con nghé con hiếu chiến không biết điều, khiến người ta nhìn vào chỉ thấy khinh bỉ.
Rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái nhỏ mười lăm tuổi, tâm lý còn chưa vững vàng. Càng nghĩ càng thương tâm đau lòng, khóe mắt đỏ ửng ngấn nước, bộ dáng chật vật. Hàn Xương Bình đau lòng, nhưng vì có Đế Hậu ở đây nên không tiện an ủi, chỉ phải âm thầm thở dài.
“Được rồi, dạy dỗ như vậy đã đủ.” Chu Vũ Đế quất ngựa đến bên cạnh Tang Du, nhỏ giọng khuyên. Dù sao cũng là muội muội của tâm phúc mình, cũng phải giữ thể diện cho người ta một chút.
“Muốn giành người của ta, ta còn phải nhường hay sao?” Mạnh Tang Du liếc nhìn, đôi môi đỏ nhếch lên, hơi thở vờn quanh, đuôi lông mày hơi xếch, giống như yêu tinh trong rừng sâu, mị hoặc lòng người.
Chu Vũ Đế cảm thấy khô khô nóng nóng, hận không thể kéo nàng vào lòng xoa nắn một phen, lại nghe thêm lời nàng tuyên bố, bật cười ha hả.
Hàn tiểu thư tưởng Hoàng thượng đang cười nhạo mình, sắc mặt đang đỏ từ từ chuyển thành tím, nước mắt lộp bộp rơi.
Nụ cười hắn đơn giản mà rõ ràng, dưới ánh nắng vàng rực của mùa thu, tuấn mỹ như thần tiên hạ phàm. Trong nháy mắt, Mạnh Tang Du bị mê hoặc, ngẩn ra một hồi mới hoàn hồn, nhéo cánh tay hắn bực bội, “Lần sau không được cười như vậy, trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Tiếng cười của hắn càng to hơn, rốt cuộc không chịu nổi cơn nóng thiêu đốt trong lồng ngực, vươn tay ôm nàng vào lòng, phi ngựa vào sâu trong rừng rậm, cao giọng nói, “Các ngươi chờ đây, trẫm cùng Hoàng hậu đi một chút sẽ quay về.”
Giữa đám cây cối có tiếng xé gió, ám vệ ẩn nấp xung quanh nhanh chóng đi theo. Hàn Xương Bình xua tay, ra lệnh cho tất cả ngồi chờ. Về phần vì sao Hoàng thượng cùng Hoàng hậu một mình rời đi? Đáp án không cần nói cũng biết.
“Bây giờ hết hy vọng được chưa? Tình cảm giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu không ai có thể chen chân vào được!” Kéo muội muội qua một bên, Hàn Xương Bình thấm thía nói. Tính cách muội muội cứng rắn quật cường, không để nàng tự thể nghiệm, vĩnh viễn nàng cũng không biết ý niệm của mình vô vọng đến bao nhiêu.
Hàn tiểu thư suy sụp ngồi sững trên mặt đất, khuôn mặt úp vào giữa hai đầu gối thổn thức. Thì ra, trên đời này có một cái gọi là tình yêu chung thủy toàn tâm toàn ý không bao giờ thay đổi, chẳng qua không thuộc về mình. Nếu như mình đoạt nó, chẳng phải tình cảm ấy cũng mất đi sự quý giá vốn có, trở thành vật phẩm rẻ tiền tiện tay có thể vứt đi. Không bằng cứ nhìn từ xa như vậy đã tốt!
Nàng nghĩ, nàng đã hiểu rồi.