Còn người nhà họ Tiêu đều rút lui khỏi thành phố Tử Đằng. Nhưng Giang Cung Tuấn sớm đề phòng chuyện này nên đã ra lệnh cấp dưới chuẩn bị tất cả, phong tỏa ba tuyến đường hải lục không, cấm bất cứ kẻ nào trong bốn gia tộc lớn xuất cảnh.
Sau nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, chính phủ cũng ra mặt giải thích chuyện ba vị tỷ phú bị giết. Họ lôi một tội phạm tử hình từ trong ngục giam, đeo mặt nạ quỷ mà Giang Cung Tuấn sử dụng bản chết trước mặt mọi người, cho quân chúng sự công bằng. Chuyện này tạm thời bị ém xuống.
Nhà họ Tiêu, một trong bốn gia tộc lớn của thành phổ Tử Đằng trước kia đã hoàn toàn xong đời, không thể xoay người. Ba gia tộc khác mặc dù chỉ chết một tộc trưởng, nhưng cũng khiến người trong gia tộc hoảng loạn, đều vận dụng quan hệ điều tra rõ ràng xe rốt cuộc họ đã đắc tôi ai. Có người phỏng đoán đây là lời cảnh cáo của Tiêu Dao Vương khi mới nhậm chức, muốn xử lý bốn gia tộc lớn.
Người ngoài đồn đãi lung tung, còn Giang Cung Tuấn thì đang ngủ trong nhà Đường Sở Vị, mãi tới buổi chiêu. Hơn hai giờ chiều, Đường Sở Vi đi vào phòng thấy Giang Cung Tuấn nằm dang rộng tay chân trên giường, điều hòa bật khá thấp nên cô sợ Giang Cung Tuấn bị cảm, đi qua kéo chăn đắp cho anh. Đúng lúc này, Giang Cung Tuấn nhảy lên, tốc độ cực nhanh bóp cổ Đường Sở VI.
“ÁI” Đường Sở Vi hoảng sợ kêu lên khiến Giang Cung Tuấn tỉnh táo lại, lập tức buông tay ra, áy náy nói: “Sở Vi, xin lỗi em”
Đường Sở Vi ôm cổ, tức giận bất mãn hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Giang Cung Tuấn xấu hổ. Anh thường xuyên canh gác biên quan, nơi đó rất nguy hiểm, sẽ mất mạng bất cứ lúc nào, cho dù ngủ cũng sẽ cảnh giác, chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào cũng sẽ bừng tỉnh.
“Thói quen nghề nghiệp.” Giang Cung Tuấn vò đầu, đau lòng nhìn Đường Sở Vi sờ cổ, không nhịn được hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không, không sao.” Đường Sở Vi thì không có vấn đề gì. Chẳng qua tính cảnh giác của Giang Cung Tuấn quá cao, nếu chung sống với anh thì không chừng một ngày nào đó sẽ bị anh bóp chết.
“Xin lỗi em” Giang Cung Tuấn áy náy.
Đường Sở Vi liếc xéo Giang Cung Tuấn, hỏi: “Tối qua rốt cuộc anh đang làm gì? Từ sáng về mà ngủ tới bây giờ”
“Sợ em còn đang giận nên mất ngủ.” Giang Cung Tuấn nói bậy bạ. Nếu để Đường Sở Vi biết anh đã giết tộc trưởng của ba gia tộc lớn thì còn làm ăn được gì?
Đường Sở Vi cảm thấy ngọt ngào, nhưng vẫn ra vẻ bất mãn: “Xí, ai tin anh? Cả đêm không gọi điện thoại, chắc chắn là lêu lổng với cô nàng nào khác!”
Giang Cung Tuấn thề thốt: “Không có đâu!”
Đường Sở Vi chu môi: “Được rôi, em tin anh, chiều này cùng em đến thị trường nhân tài xem thử, em định tìm việc”
Bây giờ đã trở mặt với gia tộc, cô không có khả năng lại đi làm ở Vĩnh Nhạc. Mấy năm nay, mặc dù cô thường bị nhục mạ, bị khinh thường, nhưng cô vần rất tiến tới, chưa từng bỏ bê học hành, còn không ngừng đào tạo sâu những môn học khác, cô có lý tưởng, có khát vọng. Cô không muốn ở nhà sống hoang phí thời gian.
“Chờ một thời gian nữa rồi tính sau.” Giang Cung Tuấn nói. Anh dự tính mua trung tâm thương mại nội thành, tương lai sẽ có rất nhiều tập đoàn lớn nhập trú, Giang Cung Tuấn cũng có dự định mở công ty. Lúc trước Đường Sở Vi làm chủ tịch điều hành ở Vĩnh Nhạc nửa tháng mà quản lý công ty gọn gàng ngăn näp, cho nên Giang Cung Tuấn dự tính mở một công ty cho Đường Sở Vi làm giám đốc.
“Không được” Đường Sở Vị đanh mặt nói: “Không đi làm thì ăn cái gì? Dùng cái gì? Anh mua quần áo đẹp, mua túi xách đät đỏ, mua đồ trang điểm cho em hả?”
“Chỉ cần em thích thì cũng được. Anh là lính mười năm, cũng dành dụm được không ít tiền.”
“Em không có thói quen xài tiền của đàn ông.”
“Được rồi” Giang Cung Tuấn không nói gì nữa. Đường Sở Vi muốn đi làm thì để cho cô ấy đi.
Dù gì anh cũng đang chuẩn bị, chưa biết khi nào mới thực hiện được đây.
“Ra ngoài rửa mặt đi, em thay quân áo”
“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu ra ngoài. Phòng khách không có ai, chắc là đều ra ngoài hết rồi Giang Cung Tuấn vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng vào nhà vệ sinh đánh răng, tùy tiện rửa mặt, sau đó ra phòng khách chờ. Không lâu sau, Đường Sở Vi đã thay quần áo xong đi ra. Thấy cách ăn diện của cô, ánh mät Giang Cung Tuấn sáng lên. Đường Sở Vỉ mặc một chiếc áo sơ mi trăng, váy chữ A, giày cao gót, phong thái như người thành đạt, tràn đầy khí thế. Hơn nữa vóc dáng cô rất đẹp, tóc dài màu đen xõa sau lưng, cho người ta cảm giác thành thục giàu kinh nghiệm “Thật đẹp.” Giang Cung Tuấn ngăm nghía Đường Sở Vi, giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, không nhịn được khen ngợi.
Đường Sở Vi xoay một vòng, cười khẽ: “Thế nào?”
Giang Cung Tuấn giơ ngón cái: “Đẹp lảm, kiếp trước anh tích đức nên mới tìm được người vợ xinh đẹp như em!”
Đường Sở Vi chu môi: “Đừng nhây. Nếu không phải anh chữa khỏi cho em thì em mới không gả cho anh đâu. Mẹ em nói đúng, nếu anh mở thẩm mỹ viện thì chăc chản sẽ rất đắt khách, vậy thì em không cần đi làm nữa, yên tâm ở nhà làm phu nhân nhà giàu.”
Giang Cung Tuấn xoa cảm. Phu nhân nhà giàu ư? Trước kia anh chưa tính toán tài sản của mình, hôm qua vừa tính lại, không ngờ có tới 20 tỷ đô, số tài sản này chắc chăn là người giàu nhất thành phố Tử Đăng. Chẳng qua anh kêu Ngô Huy về Nam Cương hốt tiền rồi, dự tính dùng để mua trung tâm thương mại nội thành mới xây.
“Vợ yên tâm, anh nhất định sẽ cho em lên làm phu nhân nhà giàu!”
“Đừng nhây! Mình có mấy cân mẩy lượng không tự biết à? Đi thôi, sắp ba giờ rồi, trẻ nữa thì không kịp thời gian tuyển dụng của các tập đoàn lớn đâu “Ừ” Lúc này Giang Cung Tuấn mới đứng dậy.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài. Đường Sở Vi cũng không có xe. Mặc dù Giang Cung Tuấn có, nhưng đó là xe chuyên dụng của Hắc Long, anh không muốn lái đi, thế nên anh lái xe điện chở Đường Sở Vi đến thị trường tuyển dụng gần đó.
Đường Sở Vi ngồi ghế sau, ôm eo Giang Cung Tuấn, tựa đầu vào lưng anh, nở nụ cười hạnh phúc. Mặc dù cuộc sống nghèo khó, không có BMW, không có Benz, nhưng ngồi ở đây còn hạnh phúc hơn nhiều, gần sát với thiên nhiên, được hóng gió tự nhiên.
“Cung Tuấn, anh kể em nghe chuyện anh làm lính đi”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Nói ra thì dài lầm.
Kiếp sống quân đội mười năm, dù kể mười ngày mười đêm cũng không đủ. Để sau này anh chậm rãi kể cho em nghe”
“Em chỉ tò mò, anh là lính mà sao lại biết y thuật?”
“Nơi này là Tử Đăng mà, là kinh đô dược liệu, hội tụ bác sĩ cổ truyền khắp thế giới. Anh lớn lên ở viện mồ côi, viện trưởng là một ông thây thuốc già, hơn nữa còn che giấu rất sâu. Từ nhỏ anh học tập một ít, biết rất nhiều phương thuốc lạ, y thuật cũng thường thôi. Y thuật của Ngô Huy mới gọi là thân kỳ, nhưng Ngô Huy rất kín tiếng, không thì đã sớm thành thần y rồi”
“Vậy à? So với Phương Thanh Tâm thì ai mạnh hơn?”
“Phương Thanh Tâm là ai?” Giang Cung Tuấn sửng sốt.
“Xí, còn học y nữa chứ, ngay cả Phương Thanh Tâm mà cũng không biết. Anh biết Phương Vĩnh Cánh nổi tiếng của thành phố Tử Đăng không? Thần y của thành phố Tử Đẳng, hội trưởng hiệp hội y cổ truyền. Còn Phương Thanh Tâm chính là cháu gái của Phương Vĩnh Cánh, trò giỏi hơn thầy”
Giang Cung Tuấn thật sự không biết. Anh là Hắc Long, sao cần quan tâm tới mấy nhân vật tép riu đó?