“Hả?” Đường Sở Vi sửng sốt: “Tới nhà anh ư?”
Thấy Đường Sở Vi kinh ngạc, Chu Hạo lập tức sửa lời: “Nhà tôi cách nơi này rất gân, khá tiện lợi.
Nếu cô không muốn thì đến công ty, lên văn phòng của tôi”
Chu Hạo là giám đốc ngành nhân sự của tập đoàn Ella. Anh ta phụ trách tuyển dụng, cũng có văn phòng riêng. Trong văn phòng của anh ta có sofa, sofa cũng giống như giường. Anh ta đã nghĩ rõ ràng, cưỡng ép dụ dỗ, nhất định phải ngủ được Đường Sở Vi. Đây chính là cô gái được truyền thông bầu thành người phụ nữ đẹp nhất thành phố Tử Đằng. Vừa nghĩ tới dáng người nóng bỏng, gương mặt xinh đẹp của cô, anh ta lại kích động.
Nghe thấy là đi phòng làm việc, Đường Sở Vi mới thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Cảm ơn giám đốc”
“Nói cảm ơn cái gì, kêu tôi là anh Chu được rôi” Anh ta nói rồi muốn nắm tay Đường Sở Vị, Đường Sở Vi lại khéo léo né tránh. Chu Hạo hào phóng nói: “Xin lỗi, tôi đường đột, tôi coi cô như em gái, bên ngoài đông người, tôi muốn kéo cô đi để tránh bị người khác đụng chạm”
Đường Sở Vi vuốt tóc mái, cười nói: “Không Sao.”
Chu Hạo bày ra tư thế mời: “Đi thôi”
Đường Sở Vi ra ngoài trước, nhưng không thấy Giang Cung Tuấn đâu, cô khó hiểu lấy di động gọi cho Giang Cung Tuấn. Điện thoại vẫn gọi được, nhưng không ai bắt máy. Cô nhíu mày lẩm bẩm: “Đi đâu rồi nhỉ?”
“Sở Ví, đi thôi”
Giang Cung Tuấn đi rồi, Đường Sở Vi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh lười chờ nên mới đi trước, thế nên cô gửi tin nhắn giọng nói cho Giang Cung Tuấn: “Cung Tuấn, em đến tập đoàn Ella trò chuyện về phỏng vấn vòng hai, anh về nhà trước đi.”
Gửi xong, cô quay sang nhìn Chu Hạo đang ngắm nghía mình, thấy rõ vẻ tham lam trong mắt Chu Hạo, khiến cô không khỏi nhíu mày. Chu Hạo kịp thời tỉnh táo lại, cười nói: “Xin lỗi Sở Vi, cô quá xinh đẹp, vừa thấy cô tôi lại nghĩ loại quần áo nào mặc trên người cô mới là phù hợp nhất”
Đúng là anh ta nghĩ vậy, chẳng qua là ảo tưởng loại nội y nào mặc trên người Đường Sở Vi là gợi cảm nhất mà thôi.
Lời nói của Chu Hạo hoàn toàn gợi lên hứng thú của Đường Sở Vi. Xem ra Chu Đăng cũng là người am hiểu thiết kế trang phục, có thể thưởng thức cái đẹp.
“Không sao, xem ra anh Chu cũng nghiên cứu sâu về thiết kế trang phục, phối hợp quần áo. Tôi cũng muốn thỉnh giáo anh”
Nghe vậy, Chu Đăng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta chỉ là phòng nhân sự, nào biết mấy thứ này.
Nhưng anh ta vẫn tự hào nói: “Đúng vậy, tôi hiểu biết nhiều lắm. Chúng ta đến phòng làm việc trao đổi sâu hơn. Mời cô qua bên này, tôi lái xe tới. Tôi làm giám đốc ở Ella, tiên lương không cao lắm, chỉ khoảng 15 triệu thôi, nhưng cuối năm được thưởng khá nhiều nên cũng mua được siêu xe 3 tỷ” Anh ta có ý khoe khoang Đường Sở Vi nở nụ cười nói: “Anh Chu thật lợi hại, còn trẻ mà đã đi lên đỉnh cao cuộc đời rồi, sau này mong anh chỉ bảo nhiều hơn”
“Ha ha ha, sau này rồi nói” Chu Hạo cười to.
Đường Sở Vi cùng Chu Hạo đến tập đoàn Ella Giang Cung Tuấn đứng chờ Đường Sở Vi thì cảm nhận được sát khí, sau đó phát hiện bóng dáng quen thuộc trong đám đông. Anh mau chóng chỉnh di động thành tät âm, sau đó âm thâm bám theo, rời khỏi thị trường nhân tài, đến trung tâm thương mại đẳng sau. Anh vẫn đi theo người này vào trung tâm thương mại, ra cửa sau, xuống tầng hầm đỗ xe.
Người Giang Cung Tuấn bám đuôi là một người phụ nữ. Người phụ nữ đó khoảng chừng 25, 26 tuổi, mặc áo da và quân da đen, mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt rất xinh đẹp, vóc dáng cũng gợi cảm. Cô xuống tầng hâm đỏ xe, đứng trong một góc nhìn chung quanh như đang tìm kiếm thứ gì, sau đó đặt tay ra sau eo, rút một khẩu súng lục tỉnh xảo. Chỉ thoáng chốc, cô xoay người lại, nòng súng nhäm ngay Giang Cung Tuấn. Thấy anh, cô lộ vẻ kích động, vội cất súng lục, khẩn trương nói: “Sao… Sao lại là anh?”
Giang Cung Tuấn đi tới tựa lưng vào cột đá, nhìn cô gái mặc đồ da bó sát người này trông thanh thuần xinh đẹp này, thản nhiên hỏi: “Cô không ở biên cảnh Nam Cương, chạy tới thành phố Tử Đăng này làm gì?”
Giang Cung Tuấn từng gặp người phụ nữ này.
Đây là thành viên chủ chốt của một nhóm trộm mộ ở biên cảnh Nam Cương, từng ăn trộm một ngôi mộ cổ, bị anh tóm được. Nhưng vì cô ta ăn trộm cổ mộ của nước địch nên anh không khó xử nhóm trộm mộ này, chỉ đòi một khoản tiên chuộc rồi thả ra. Nhưng đám người này vân luôn ở biên cương, sao bây giờ lại xuất hiện ở thành phố Tử Đăng?
Đối mặt với Giang Cung Tuấn, Hoa Hồng Đen hơi khẩn trương, gương mặt chảy chút mồ hôi.
Đây chính là Häc Long, thống soái trăm vạn quân Häc Long. Anh ta không canh gác ở biên quan, sao lại ở đây?
“Báo… Báo cáo đại tướng, tôi… tôi theo dõi người khác đến Tử Đảng”
“Hả?” Giang Cung Tuấn nhìn cô ta, theo dõi người khác ư? Lúc trước anh từng cảm nhận sát khí, nhưng sát khí này chắc chăn không phải là của Hoa Hồng Đen. Mặc dù cô ta có chút võ công, nhưng sẽ không có sát khí đáng sợ như vậy. Cần phải giết rất nhiều người thì mới có sát khí cố đó.
Hoa Hồng Đen không dám giấu diếm: “Chuyện là thế này, khoảng thời gian trước chúng tôi vào một ngồi mộ cô, tìm được một món bảo.
vật, nhưng bị mai phục, thành viên trong nhóm đều chết hết, chỉ có mình tôi trốn thoát. Tôi bám đuôi kẻ đứng sau đến tận thành phố Tử Đăng, chẳng qua lại mất hết tung tích của hän ta”
Đối với chuyện này, Giang Cung Tuấn không muốn quan tâm. Anh liếc Hoa Hồng Đen, thản nhiên nói: “Nơi này là Tử Đăng, không phải là biên cảnh nước địch, ở đầy thì phải làm theo luật pháp nơi này, đừng gây chuyện.”
Giang Cung Tuấn để lại một câu rồi xoay người rời đi “Đại tướng…” Hoa Hồng Đen sốt ruột tiến lên, kéo tay Giang Cung Tuấn. Sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống, bóp cố Hoa Hồng Đen nhấc bổng cô ta lên, lạnh giọng chất vấn: “Cô định làm gi Mặt Hoa Hồng Đen đỏ bừng, vất vả nói: “Đại..
Đại tướng… Là… Là tôi đường đột, mong đại tướng tha cho tôi… tôi không có ý khác… xin hãy nghe tôi nói”
Giang Cung Tuấn ném cô ta xuống mặt đất như ném rác rưởi. Hoa Hồng Đen nhanh chóng quỷ xuống đất: “Xin đại tướng hãy thu tôi”
Giang Cung Tuấn thản nhiên hỏi: “Nghĩa là sao?”
Hoa Hồng Đen nói: “Vì bảo vật này mà mười mấy anh chị em chúng tôi đều chết hết. Mà chìa khóa mở bảo vật lại năm trong tay tôi, kẻ địch có thể dễ dàng tiêu diệt nhóm chúng tôi, chắc chắn có thực lực rất mạnh. Xin đại tướng phù hộ, tôi sẵn sàng dâng lên bảo vật”
Nếu là trước kia, chắc chắn Giang Cung Tuấn sẽ khinh thường, nhưng bây giờ, anh lại nổi lên hứng thú, phất tay: “Đứng lên nói”
“Vâng” Hoa Hồng Đen đứng dậy.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Lân này các cô lại ăn trộm mộ nào? Tìm được bảo vật nào?”
“Là mộ cố của Chiêu Tử Vương. Chúng tôi tìm được một hộp cổ, đồn räng trong hộp này là bảo vật có một không hai, có thứ này thì sẽ giải được bí mật che giấu ngàn năm trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ”
“Hửm?” Nghe vậy, sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống. Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ? Chiêu Tử Vương này là ai? Bảo vật được đào ra từ cổ mộ của Chiêu Tử Vương thì sao lại có quan hệ với bức tranh gia truyền của nhà anh?