Sau khi rời khỏi phạm vi của phái Thiên Sơn.
“Môn chủ, tiếp theo chúng ta đến biên giới phía tây, đến nhà họ Tiêu Dao ở núi Tây Lăng sao?
Đường Sở Vi hơi nâng tay, nói: “Tạm thời không hoạt động nữa, lúc này trước khi xảy ra chuyện khác, hãy truyền tin tức ông tổ của phái Thiên Sơn Trần Thanh Sơn bị đánh bại ra ngoài, đồng thời, nói với tất cả mọi người, phái Thiên Sơn đã thần phục phái Thiên Môn rồi.”
Đường Sở Vi căn dặn xong liền một mình rời khỏi.
Bởi vì cô bị thương, hơn nữa lần này cô còn bị thương nặng. Tình huống hiện tại của cô không cho phép cô đến nhà họ Tiêu Dao.
Cô phải nhanh chóng chữa trị vết thương cho mình.
Sau khi đi đến chỗ không người, Đường Sở Vi cũng không thể kiên trì được nữa, cô ngã quỵ ở trên mặt đất. một ít máu tươi đã chảy ra mặt nạ, nhiễm đỏ cần cổ trắng ngần của cô.
Cô không hề rời khỏi phái Thiên Sơn, bên cạnh phái Thiên Sơn có một ngọn núi có chứa sơn mạch, cô tìm một chỗ ẩn nấp cho mình rồi bắt đầu chữa thương, áp chế thương thế trong cơ thể.
Đồng thời, đệ tử phái Thiên Môn cũng bắt đầu truyền ra tin tức ông tổ của phái Thiên Sơn, Trần Thanh Sơn đã bị đánh bại, cũng truyền ra tin tức phái Thiên Sơn đã đầu hàng, quy thuận phái Thiên Môn.
Hiện giờ là thời đại Internet, tốc độ truyền tin đi cực kỳ nhanh. Không đến một giờ sau, tất cả mọi người đều biết đến chuyện này.
Tất cả mọi người đọc được tin tức mà khiếp sợ.
Thực lực của môn chủ phái Thiên Môn mạnh đến như vậy sao, mới có mấy ngày mà đến ông tổ Trần Thanh Sơn cũng không phải là đối thủ? Ông ấy là Trần Thanh Sơn đấy, là một nhân vật có nổi danh cả trăm năm qua. Vậy mà bị đánh bại trước môn chủ phái Thiên Môn.
Môn chủ của phái Thiên Môn rốt cuộc là ai đây?
Các võ sĩ đều thảo luận, bàn bạc sôi nổi chuyện này. Còn phái Thiên Sơn thì không hề đứng ra giải thích, nghĩa là ngầm đồng ý.
Ở thủ đô, tại nhà họ Giang.
Đường Sở Vi ngồi nghỉ mát phía sau nhà, trên bàn đá đặt một bộ trà, cô bưng tách trà trong tay.
Bên cạnh còn có một người làm của nhà họ Giang, ông ta là quản gia Giang Thọ Quý.
Người này đang thông báo những thông tin mới nhất.
Nghe vậy, khuôn mặt Giang Vô Song mang theo vẻ lo lắng, nhẹ giọng nói nhỏ: “Thực lực của cô ấy mạnh đến vậy sao, mới có mấy ngày mà ông tổ Trần Thanh Sơn cũng không phải đối thủ, còn chặt đứt bảo kiểm trấn phái của phái Thiên Sơn Hàn Băng kiểm, khiến Trần Thanh Sơn quăng kiếm bỏ chạy sao?”
Khuôn mặt Giang Vô Song như cứng lại.
Thực lực của Đường Sở Vi bây giờ quá mạnh rồi, mạnh đến điểm thái quá, mạnh đến không thể tưởng tượng nổi.
Cô thực sự không thể nào mà tin được, chỉ có máu tươi của một con rùa thần, chỉ cần với khả năng như vậy mà qua một thời gian đã tạo nên một pho tượng, truyền kì trong đám cao thủ rồi.
“Chủ dòng họ, bây giờ phải làm thế nào đây?”. Giang Phùng Quý dò hỏi: “Phái Thiên Môn đã dẫn đầu liên thủ các phái khác, vì phái Thiên Sơn vẫn luôn là ngôi sao của giới võ lâm, trong giới võ cổ này có uy danh cực kỳ cao, hiện giờ mới mấy ngày mà đã thần phục rồi, vậy Thiên Môn chẳng khác nào chủ nhân mới của giới võ lâm cả”
Giang Vô Song hơi phất tay, nói: “Không cần để ý tới, tùy cơ ứng biến, có tin tức gì mới thì báo cho tôi, lui xuống đi đã”.
“Rõ.” Giang Vô Song đang đắm chìm vào suy nghĩ.
Hiện giờ cô càng ngày càng không nhìn thấu được Đường Sở Vi, những việc Đường Sở Vi làm có chút bí hiểm.
Suy nghĩ một lúc lâu sau, cô đứng dậy, rời khỏi nhà họ Giang, trực tiếp đi tới nói Đường Sở Vị ở.
Bên ngoài cửa.
Cô nhảy lên, nhảy qua tường rồi xuất hiện bên trong nhà. Cô biết Đường Sở Vi chưa trở về, cô cũng đoán, Đường Sở Vị nhất định là sẽ trở lại. Cô ngồi trong nhà chờ Đường Sở Vị trở về. Cô mặc một bộ quần áo màu đen, trong tay còn cầm một cái vali.
Đường Sở Vi vừa về đến nhà đã nhìn thấy Giang Vô Song đang ngồi bên trong nhà mình, cô hơi ngạc nhiên, mang theo vali tiến lại rồi ngồi xuống bên cạnh, thản nhiên hỏi: “Sao em lại ở trong này?”
“Chờ chị đấy”
Giang Vô Song liếc mắt nhìn Đường Sở Vi, thấy khuôn mặt cô không thích hợp lắm, hỏi: “Sao rồi, bị thương à?”.
“Ù.” Đường Sở Vi gật đầu. Phụt!
Cô phun ra một ngụm máu tươi.
Giang Vô Song đứng dậy, kéo tay cô sang rồi đặt tay trước mạch của cô. Chạm vào tay của Đường Sở Vi, Giang Vô Song liền cảm nhận thấy cái lạnh thấu xương truyền đến.
Cô nhịn xuống, bắt mạch cho Đường Sở Vi.
Biết được vết thương của Đường Sở Vị như thế nào, khuôn mặt cô khẽ thay đổi, kêu lên: “Sao lại thế này rồi, sao lại để bị thương nặng đến vậy?”
Đường Sở Vị lỗi khăn tay ra, lau đi máu tươi ở khóe miệng, vô lực nói: “Thời điểm đánh nhau cùng với Trần Thanh Sơn, bị ông ta đánh một chưởng, ông ta đã luyện hóa xong nội đan của rùa thần rồi, thực lực vô cùng khủng bố, nhưng ông ta lại cho chị là Giang Thời nên mới kiêng kị, nếu không thì không chắc chị còn có thể sống sót trở về.”
Đường Sở Vị chặn lại không cho vết thương bị nặng hơn ở gần phái Thiên Sơn xong, liền vội vã trở về thủ đô.
Bởi vì cô biết, bên ngoài không an toàn. Chỉ có trở về thủ đô mới có thể an tâm trị thương.
Dọc đường đi, cô mạnh mẽ chịu đựng, giả vờ như mình là một người qua đường bình thường, bây giờ đã về đến nhà rồi, cô không nhịn nổi nữa.
“Bị thương nặng đấy, cần phải chăm sóc kĩ, nếu không sẽ có chuyện lớn mất” Giang Vô Song nghĩ rồi nói: “Vậy đi, em đi kê cho chị một đơn thuốc, chị nghỉ ngơi đi đã..
Đường Sở Vi khẽ lắc đầu, nói: “Vết thương này của chị không có thuốc nào chữa được đầu, em không cần lo lắng, chị sẽ tự nghĩ cách, chị về phòng trước đã.”.
Đường Sở Vi đứng dậy muốn đi, nhưng mà vừa mới đứng dậy liền cảm thấy đầu vàng mắt hoa, cơ thể cô bắt đầu đau nhức, đau đến mức cô ngã ra ghế..
Giang Vô Song lắc đầu một cách bất đắc dĩ, cô mở chiếc va li của Sở Vi, rồi cùng lúc đó tiến đến giúp cô ấy.
“Đừng có đụng vào đồ của chị”.
Đường Sở Vi bỗng thay đổi như một người khác, lạnh lùng hét lên. Tiếng hét này làm cho Giang Vô Song hết hồn.
Vài giây sau, cô mới phản ứng lại, nói: “Em chỉ muốn giúp chị thôi mà” “Không cần”. Đường Sở Vi lạnh lùng mở miệng.
Cô đứng lên, rồi đem theo vali của mình, mang thân thể tàn tật trở về phòng.
Sau khi vào phòng, cô đóng cửa rầm một tiếng. Giang Vô Song sờ sờ mũi, khẽ nói nhỏ: “Đúng là không có tình người” Cô khẽ lắc đầu, cũng không ở lại lâu làm gì, xoay người rời đi.
Sau khi Đường Sở Vị trở về phòng xong, cô mở va li ra, lấy quần áo ở bên trong, cũng như mặt nạ và Thực tà kiếm.
Cô giấu hết những thứ này vào trong tủ quần áo của mình. Sau đó lê lết thân thể bị thương nặng này vào phòng tắm. Cô cởi đồ ra, đứng trước gương, nhìn vào thân thể mềm mại của chính mình.
Ở vùng ngực trắng nõn của cô có một vết thương màu đen, xung quanh vùng màu đen đã có dấu hiệu thối rữa. Đường Sở Vi nhìn vết thương trên cơ thể mình, khuôn mặt cứng lại:
“Huyền Linh chưởng” Trên mặt cô mang theo vẻ đau đớn.
Cô ngã quy trên mặt đất, thân thể lăn lộn, một lúc lâu sau mới bình ổn lại được. Cô ngồi dưới đất không ngừng thở mạnh, không thể tin được ông tổ của phái Thiên Sơn lại có loại võ công ác độc này.
Huyền Linh chưởng là võ của phái Huyền Linh Chân. Đây là phái võ không đường hoàng, là tà ma ngoại đạo.
Giang Thời từng dạy cho cô biết, nhưng Giang Vô Song nói thứ võ này cực kỳ độc ác, Giang Thời không cho cô luyện, dạy cho cô khí công Bắc Đẩu. Cô không thể nào hiểu được, tại sao ông tổ của phái Thiên Sơn là Trần Thanh Sơn lại học được Huyền Linh chưởng.
Chẳng lẽ thời trẻ Giang Thời đã đạt được rồi sao?
“Lẽ nào ông nội được người ta dạy Huyền Linh công cho, người đó chính là Trần Thanh Sơn sao? Hay là Trần Thanh Sơn học được từ chỗ ông nội?”
Dù thế nào Giang Vô Song cũng không chịu nói rõ mối quan hệ của ông nội cùng với Trần Thanh Sơn.
Vì sao Trần Thanh Sơn lại nghĩ cô là Giang Thời? Chẳng lẽ bởi vì Thực Tà kiểm sao?
Nhưng nếu như thế, Trần Thanh Sơn cũng từng đến vùng tuyết, cũng đã nhìn thấy Thực tà kiếm rồi.
Trước đây ở đại hội Thiên Sơn, Trần Thanh Sơn ở cùng một chỗ với Giang Thời, chắc chắn lúc đó hai người có xảy ra chuyện gì bí mật mà người khác không biết đến. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà Đường Sở Vi nhớ tới rất nhiều chuyện.
Nhưng mà mọi chuyện như thế nào thì cô cũng không thể biết rõ được.
Hiện tại cô bị thương rất nặng, hơn nữa trong cơ thể còn có khí lạnh vô cùng độc của Huyền Linh chưởng, cỗ khí lạnh này không ngừng ăn mòn thân thể của cô, cô phải nhanh chóng đẩy khí độc này ra khỏi cơ thể.