Mục lục
Cường Đại Chiến Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra, Bạch Tâm mua trung tâm thương mại nội thành không dùng đến nhiều tiền như vậy.

Nhưng, thời gian tiêu hao ở trung tâm thương nội thành mại hơn năm năm, tổng vốn đầu tư lên đến hơn năm trăm tỷ đô la, hiện tại bị người khác mua lại, giá đương nhiên cao hơn tổng vốn đầu tư.

Ngay cả Lâm Hân cũng nghĩ nếu không có một nghìn tỷ đô la thì sẽ không thể chiếm được trung tâm thương mại này.

Đường Sở Vi hoàn toàn bị sốc trước con số này.

Cô chỉ là một công dân bình thường, chưa từng nhìn thấy nhiều thứ trên thế giới, tuy cũng nhìn đến vài đồng tiền giá trị, nhưng hơn một nghìn tỷ đô la lại là con số trên trời đối với cô.

Số tiền hơn nghìn tỷ, đây phải là bao nhiêu chứ?

Đây cũng không phải số tiền ảo.

Lấy gia đình họ Đường làm ví dụ, mặc dù có tài sản hơn ba nghìn tỷ đồng, nhưng đây là giá trị công ty cùng với các sản nghiệp khác.

Nếu là tiền mặt, cả gia tộc họ Đường có tiền mặt hơn ba trăm tỳ đồng đã là không tôi rồi.

Mà Tập đoàn Vạn Quân.

Giá trị hơn ba trăm nghìn tỷ đồng.

Mà số này là tài sản giả thuyết.

Một khi Tập đoàn Vạn Quân xuất hiện vấn đề, chẳng hạn như chuỗi vốn bị đứt đoạn, không thể hoạt động bình thường, sẽ làm giá trị trên thị trường của nó sụt giảm.

Vậy hàng trăm nghìn tỷ này có thể biến thành một con số lớn hơn, hoặc thậm chí là không đáng một đồng nào, thậm chí là nợ nân chồng chất.

Một nhóm các ông lớn đang tụ lại một chỗ, bàn bạc về chuyện chuyển vào trung tâm trung tâm thương mại.

Mà Đường Sở Vi cũng không hiểu lắm, chỉ ở một bên chăm chú lắng nghe, coi như là học tập.

Mà Giang Cung Tuấn ngồi một mình ở khu nghỉ ngơi.

Bởi vì anh mặc quần áo bình thường, hơn nữa anh mang thân phận là con rể, cũng không ai đến chào hỏi anh.

Anh cũng vui vẻ nhàn nhạ.

Sau khi ăn xong cơm trưa ở khách sạn Tử Đằng, Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy buồn chán.

Đường Sở Vi vẫn đi theo Lâm Hân, hỏi này hỏi kia, hỏi một vài câu hỏi liên quan đến công việc kinh doanh.

Giang Cung Tuấn cũng không có việc gì, đúng lúc này Ngô Huy gọi điện thoại đến cho anh, nói đã tìm thấy thông tin Đoàn Vương Gia và Cửu Chỉ Thiên.

Giang Cung Tuấn nói với Đường Sở Vi: “Sở Vị, chỗ này chán quá, anh ra ngoài đi dạo một lát.”

“Vâng” Đường Sở Vi gật đầu.

Lâm Hân cười cười nói: “Yên tâm, buổi tối tôi nhất định sẽ đưa Sở Vi an toàn trở về, tuyệt đối không để mất một sợi tóc nào.”

Có Lâm Hân ở đây, Giang Cung Tuấn cũng yên tâm không ít.

Anh ra khỏi khách sạn Tử Đằng, ngồi lên motor điện đi đến phòng khám Trần Tục.

Không lâu sau đã đến phòng khám Trần Tục.

Phòng khám Trần Tục là cơ sở của Ngô Huy, tuy rằng là phòng khám, nhưng vẫn chưa từng khám chữa bệnh.

Cửa phòng được khép hờ.

Giang Cung Tuấn đẩy cửa bước vào.

Ngô Huy đang nói chuyện với Bạch Tâm trong đó, thấy Giang Cung Tuấn bước vào, hai người lập tức đứng lên.

Ngô Huy cầm điểu thuốc trên bàn đưa qua.

Giang Cung Tuấn nhớ tới Đường Sở Vi bảo anh cai thuốc, anh muốn từ chối, nhưng theo bản năng liền cầm lấy điểu thuốc của Ngô Huy.

“Tình hình thế nào?”

Anh ngồi xuống, hút một điếu thuốc, khói thuốc tràn ngập cổ họng, cảm giác này đơn giản là sung sướng tột độ.

Ngô Huy lúc này liền nói: “Đoàn Vương Gia tên thật là Đoàn Bình, vào những năm 80, Tử Đẳng vẫn rất hỗn loạn, một mình ông ta đến Tử Đẳng, từ một tên xã hội đen nhỏ bé, lăn lộn khắp nơi, rồi trở thành ông chủ lớn, trải qua bao nhiêu năm bị cấp trên chèn ép, mặc dù bây giờ đã lui về nhưng thế lực ngầm của ông ta rất mạnh, mở một công ty bảo vệ, có hơn mười nghìn tên vệ sĩ, trong đó có hơn ba nghìn người là người đã đi theo ông †a năm đó.”

Ngô Huy lấy một điếu thuốc, tiếp tục nói.

“Cho dù hiện tại đã hòa bình rồi nhưng Đoàn Bình vấn còn làm kinh doanh sòng bạc, vay nặng lãi,.. mấy thứ này đều dính đến ông ta, hơn nữa thế lực của ông ta đang dần chuyển ra nước ngoài, bởi vì trong nước áp chế rất mạnh mấy việc kinh doanh phi pháp này.”

“Người này làm rất nhiều chuyện, mạng người chết trên tay ông ta rất nhiều, cũng có chút tiền, tài sản mấy trăm triệu đô la, nhưng Lâm Hùng còn cẩn thận hơn ông ta, là một người hành tung thần mật, không lộ chân tướng”

Giang Cung Tuấn nghiêm túc nghe.

Sắc mặt anh tối sầm lại.

Ở trong mắt anh, cái lão Đoàn Vương Gia này đã là một người chết rồi.

Anh bình tĩnh hỏi: “Cửu Chỉ Thiên thì sao?”

Ngô Huy nói: “Đây là một người nổi tiếng cùng thời kỳ với Đoàn Bình. Thời đại mà lão ta phất lên cũng vào khoảng tám mươi năm trước đây. Người này còn ác hơn Đoàn Bình rất nhiều. Tên thật của lão ta là Mã Cẩu”

“Vào những năm trước đó, lúc lão ta còn mới chỉ là một tên tay sai, lão đắc tội một vị tay to mặt lớn, bị chặt đứt một ngón tay.”

“Cho nên, sau khi mà lão ta phất lên, được gọi là Cửu Chỉ Thiên”

“Ý của cái tên đó chính là tại trong địa bàn Tử Đăng này, lão ta chính là trời.”

“Sản nghiệp dưới trướng Mã Cẩu không ít, trong đó chủ yếu vẫn là nghề cho vay nặng lãi”

Ngô Huy nói hết những tin tức nghe được, một năm một mười nói cho Giang Cung Tuấn.

“Hơn nữa, bây giờ bốn gia tộc lớn đã liên hợp với nhau rồi. Họ còn liên hệ Đoàn Vương Gia Đoàn Bình, tìm Cửu Chỉ Thiên Mã Cẩu”

Nghe vậy, sắc mặt của Giang Cung Tuấn trầm xuống.

“Lại qua tám ngày nữa, chính là ngày giỗ năm thứ mười của ông nội tôi, ba tôi, cùng với người nhà họ Giang. Nếu không ai đi quỳ lạy mười ngày.

rồi tự sát tạ tội, vậy thì giết hết bọn họ, để làm lễ tế cho vong hồn nhà họ Giang”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống, trên người tản ra sát khí lạnh lẽo và đáng sợ.

Cái hơi thở này khiến Bạch Tâm rất không thoải mái, cứ như có một khối đá tảng lớn đè ở ngực cô. Cô đã sắp không có cách nào để thở được rồi.

“Giang đại ca, tiếp theo nên làm như thế nào?”

Ngô Huy đã quen với hơi thở của Giang Cung Tuấn.

Anh ta biết lần này bốn gia tộc lớn cần phải chết không ít người.

Giang Cung Tuấn hơi hơi dừng tay, nói: “Chờ đến ngày giỗ của ông nội tôi thì mới hành động.

Đúng rồi, cậu nhớ ban phát lời đồn, bảo những người tham gia việc huỷ diệt nhà họ Giang mười năm trước, vào ngày giỗ nhớ đi lăng mộ nhà họ Giang, chấm dứt hết thảy ân oán”

“Dạ, em sẽ đi thông báo cho một ít người ở thế giới ngầm ngay lập tức, bảo bọn họ tung tin tức ra” Ngô Huy gật đầu, tức khắc đi ra ngoài, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Mà Bạch Tâm thì ngồi ở phía đối diện Giang Cung Tuấn. Cô ta hơi hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn một cái, nhịn không được hỏi: “Giang, Giang đại ca, thị trường trao đổi mua bán trong thành phố đã mua được rồi. Tiếp theo thì hẳn là phải làm như thế nào?”

Giang Cung Tuấn nhìn cô ta một cái: “Việc chế tạo một trung tâm tài chính thương nghiệp còn cần tôi phải dạy à?”

Bạch Tâm run lên trong lòng.

Cô ta chỉ là một tên trộm mộ, làm sao mà hiểu được những thứ này chứ.

Cô ta khẽ cắn môi, muốn nói lại thôi.

Giang Cung Tuấn dường như đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cô ta, hờ hững nói: “Cô chính là người chủ chỉ huy ở đằng sau, cũng không cần tự mình ra mặt. Nếu mà không hiểu, vậy thì đi mà mời người chứ sao. Đầu năm nay, không thiếu nhất chính là người có tài hoa”

Bạch Tâm không ngờ rằng Giang Cung Tuấn có thể biết được suy nghĩ trong lòng của cô ta.

Cô ta tức khắc gật đầu, nói: “Vâng, tôi sẽ mau chóng bắt kịp”

Chiều nay, Giang Cung Tuấn cũng không rời đi, cứ ở trong phòng khám Trần Tục.

Cùng lúc đó, một tin tức truyền ra ở Tử Đằng.

“Các anh có nghe nói được gì không. Cái vụ hoả hoạn khủng khiếp ở nhà họ Giang mười năm trước, là do có người cố ý gây ra đó.”

“Nghe nói, mọi người đồn rằng bốn gia tộc lớn đi đầu làm việc này. Trừ họ ra, còn có không ít vị †ai to mặt lớn khác đó, Đoàn Vương Gia, Cửu Chỉ Thiên, Hắc Phong Lâm Hùng”

“Hiện tại có tin tức truyền ra, có người muốn những người tham gia vụ việc huỷ diệt nhà họ Giang mười năm trước, vào tám ngày sau, cũng chính là vào ngày mười lăm tháng tám Tết Trung Thu, đi lăng mộ nhà họ Giang, chấm dứt ân oán mười năm trước.”

“Tiêu Bối Hoa nhà họ Tiêu đã chết, Tiêu Chinh cũng chết rồi. Cả tộc trưởng của ba gia tộc lớn khác cũng đã chết. Nghe đồn rằng….. họ bị giết bởi chính người còn sống sót trong vụ hoả hoạn khủng khiếp ở nhà họ Giang mười năm trước.”

“Người này có thân phận như thế nào vậy.

Không phải đã bị Tiêu Dao Vương xử bắn à?” . truyện tiên hiệp hay

“Ai biết được, có lẽ là có người phóng đại sự thật, cũng có lẽ là người trở về lần này không chỉ là một người, mà là cả một đoàn đội. Bắn chết một người, vẫn còn rất nhiều người ở chỗ tối đấy”

Ngô Huy tung tin tức ra.

Những tin tức này đã làm đảo loạn cả Tử Đẳng.

Tin tức này cũng truyền tới trong tai bốn gia tộc lớn, đồng thời cũng truyền tới trong tai Đoàn Vương Gia, Cửu Chỉ Thiên.

Trong một căn biệt thự vùng ngoại ô thành phố Tử Đẳng,.

Nơi đây, hội tụ không ít người.

€ó người là phụ trách hiện tại của bốn gia tộc lớn, còn có không ít vị tai to mặt lớn ở thế giới ngầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK