Tuy nhiên, ông ta không hề sợ hãi chút nào.
Thân là một người của Vô Hư Môn, đến từ vùng đất phong ấn.
Ông ta không sợ người trái đất chút nào.
Còn về cái chết thì sao?
Người sống một đời, dù có thật sự sống thọ như nào đi nữa cũng khó thoát khỏi cái chết.
Trường sinh?
Ai có thể thực sự trường sinh chứ?
Ai có thể vĩnh viễn không bao giờ già đi?
“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, tôi xem ông nói hay không nói.”
Thiện lạnh giọng lên tiếng.
Thanh trường kiếm trong tay đột nhiên đâm tới.
Thanh trường kiểm trong tay, cắm sâu vào trong cơ thể đệ tử Vô Hư Môn.
Tay rút kiểm tra, máu tươi bắn lên tung tóe.
“Ha ha, các người sẽ mau chết thôi…”
Lúc này đệ tử Vô Hư Môn bị trúng kiểm lớn tiếng nói.
Sau một kiểm, Thiên lại đánh một chưởng vào thắng trên gáy anh ta, trán anh ta chảy máu mới ngã xuống đất mất đi khí tức của sự sống.
Thiên rất quyết đoán, hành động tàn nhẫn.
Hiện trường có không ít những võ giả trái đất thâm niên, nhưng bọn họ không ai ngăn cản.
Bởi vì đều biết rằng, Vô Hư Môn đến từ vùng đất phong ấn, đến trái đất có ý đồ xấu. Nhận từ với kẻ địch nghĩa là tàn nhẫn với chính mình.
Những đệ tử Vô Hư Môn khác giận điên lên, nhìn chòng chọc vào Thiên.
Nếu ánh mắt có thể giết chết người thì Thiên không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Sau khi Thiên giết một đệ tử của Vô Hư Môn, nhìn Vô Vọng, vẻ mặt hững hờ, thản nhiên nói: “Cho ông một cơ hội, có nói hay không? Không nói thì tôi sẽ lại giết một người, không nói nữa tôi lại giết, mãi đến khi giết hết đệ tử Vô Hư Môn”
Tròng mắt Vô Vọng đỏ như máu, nghiến răng, vẻ mặt khủng bố dữ tợn.
Giang Cung Tuấn biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, anh cũng không nán lại ở trong phòng này nữa, xoay người đi ra ngoài.
Anh đứng trên đỉnh núi, nhìn xa xăm về phía núi Bất Chu.
Gian nhà phía sau sẽ nhanh chóng truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Giang Cung Tuấn cũng biết Thiên đã ra tay với đệ tử Vô Hư Môn.
Anh ở bên ngoài đợi một lúc mới bước vào.
Trong phòng, các đệ tử Vô Hư Môn đều đã chết, chỉ còn lại một mình Vô Vọng.
Mặc dù Thiên đã giết tất cả các đệ tử của Vô Hư Môn, nhưng miệng Vô Vọng miệng vẫn rất kín, một cậu cũng không nói.
Cuối cùng, Thiên hung ác thắng tay giết Vô Vọng.
Vậy là Vô Vọng ngã xuống đất, rất nhiều người mới phản ứng lại. Giang Thời là người đầu tiên đứng ra, nói: “Thiên, ông làm gì vậy, sao có thể giết hết toàn bộ vậy, một người sống cũng không giữ lại. Bây giờ mọi người chết rồi, chúng ta đi đầu tìm vùng đất phong ấn đây?”.
Thiên nhìn Giang Thời một chút, nói: “Lão này có thể trơ mắt nhìn đệ tử môn phái mình chết thảm, ông ta tuyệt đối sẽ không nói. Bây giờ không giết, chẳng lẽ giữ lại để sau này bị giết hả?”
Thiên rất quyết đoán.
Tất cả các đệ tử của Vô Hư Môn đều bị hắn giết chết.
Giết người không chớp mắt.
“Giờ phải làm sao?”
Có người hỏi.
“Chúng tôi đến vùng đất phong ấn rốt cuộc là cái gì còn không hiểu rõ, mà người Vô Hư Môn cũng đã chết. Người Vô Hư Môn đã có thể xuất hiện trên trái đất, vậy bên trong vùng đất phong ấn chắc chắn còn có thể có cường giả xuất hiện.”
“Đúng đó”.
“Làm sao giờ?”
Không đồng người thảo luận. Giang Cung Tuấn cũng nhìn Lan Đà, hỏi: “Cậu, bây giờ phải làm sao?” Nghe vậy, ánh mắt của rất nhiều người đều ở trên người Lan Đà. Chờ đợi câu trả lời của ông ta. Cũng có người hỏi dò cường giả Huyết Tộc.
Bởi vì ở đây cũng chỉ có lão tổ Huyết Tộc và Lan Đà là mạnh nhất.
Từ xưa đến nay, tất cả mọi người đã quen với việc tôn kính kẻ mạnh. Thực lực mạnh thì có quyền nói chuyện, Ngõa Việt Bân của Huyết Tộc nói: “Tôi không biết vùng đất phong ấn. Giang Cung Tuấn đã biết về sự tồn tại của vùng đất phong ẩn từ lâu. Nó phải hiểu rõ vùng đất phong ấn. Bây giờ phải làm gì thì sẽ phải hỏi nó thôi?”
Nghe vậy, không ít người lại nhìn về phía Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn khẽ buông lỏng tay, biểu thị rằng không có cách nào.
Lan Đà lại đứng ra nói: “Theo như tôi biết, vị trí của phong ấn ngay ở núi Bất Chu. Vô Hư Môn cũng xuất hiện từ vị trí phong ấn đến trái đất. Bây giờ việc chúng ta phải làm là tìm được vị trí phong ấn, canh giữ chỗ này, một khi có dị tộc xuất hiện ở trên trái đất từ trong phong ấn thì giết không tha.”
“Vâng” Giang Cung Tuấn đứng ra, dặn dò: “Mọi người nhìn xung quanh xem phong ấn ở đâu? Nghe vậy, mọi người lúc này mới tản ra, bắt đầu tìm kiếm ở núi Bất Chu. Tuy rằng núi Bất Chu bây giờ rất lớn, nhưng những dãy núi không rõ kia đều tồn tại hạn chế, không thể thâm nhập vào.
Dãy núi có thể đi vào không tính là nhiều.
Muốn tìm được phong ấn vẫn rất đơn giản.
Rất nhanh sau đó, phong ấn đã được tìm thấy.
Nằm trên đỉnh núi Bất Chu.
Nơi này là một bãi đất trống.
Giữa bãi đất trống có một đàn tế.
Đàn tế này rất kỳ lạ, có hoa văn Thái Cực và Bát quái, lại chọn đất vàng để xây nên.
Mà xung quanh hoa văn Bát quái Thái Cực, có bốn bức tranh chạm khắc đá huyền ảo.
Giang Cung Tuấn đứng ở xa xa, nhìn bức tranh đó.
Anh nhớ tới Bách Hiểu Sinh đã nói rằng, lấy được bốn con dấu, tìm được bốn bức vẽ xung quanh, đem bốn con dấu đặt vào trong bốn bức vẽ là có thể mở phong ấn.
“Đây chính là phong ấn sao?” Giang Cung Tuấn nghi ngờ lẩm bẩm. Anh bước tới. Xuất hiện giữa đàn tế.
Ngồi xổm người xuống, nhìn mớ bùn đất hỗn độn trong đàn tế, muốn lấy chút bùn lên nhìn nhưng lại không thể nào cầm lên được.
Trong lòng anh hơi ngạc nhiên.
“Đúng là một nơi kỳ quái”
Đám người vây quanh đàn tế này, nhìn bốn bức tranh chạm khắc xung quanh đàn tế, cũng đang xôn xao bàn tán, nhưng thảo luận một lúc lại không nói nữa.
Giang Cung Tuấn cũng đang cẩn thận quan sát.
Nơi này không tầm thường, linh khí thiên địa rất dồi dào.
Giang Cung Tuấn còn cảm nhận được ở trong đàn tế có linh khí thiên địa không ngừng biến ảo lan vào không khí, sau đó nhanh chóng chuyển động, không rơi xuống trái đất.
Giang Cung Tuấn có thể chắc chắn rằng linh khí thiên địa trên trái đất đầu từ đây mà ra.
Anh đi đến bên cạnh Lan Đà.
Nhìn thấy Lan Đà cũng đang nhìn chằm chằm đàn tế, không khỏi hỏi: “Cậu, cậu có nhìn ra nguyên lý gì không?”
Lan Đà khẽ lắc đầu, nói: “Cậu không thấy nội dung gì cả. Đây là phong ấn, là thứ tồn tại hàng nghìn năm, cậu sao có thể hiểu được chứ.”
“Ông ngoại rốt cuộc đang đi làm cái gì vậy, nếu ông ở đây, nói không chừng có thể nhìn ra một chút manh mối”
Lan Đà nói: “Ba đi giết phượng hoàng rồi.”
“Cái gì?” Giang Cung Tuấn sửng sốt.
Giết phượng hoàng?
Lan Đà thì thầm: “Vô Hư Môn xuất hiện, ông ấy cũng đoán được Vô Hư Môn đến từ vùng đất phong ấn. Sau này sẽ có nhiều võ giả xuất hiện trên trái đất hơn. Mà huyết phượng hoàng có thể khiến người ta trường sinh. Vì để tránh cho huyết phượng hoàng rơi vào trong tay dị tộc, ông ấy đã đi giết phượng hoàng từ sớm”
“Cảnh giới thứ chín không phải trường sinh sao? Đạt tới cảnh giới này thì không thể trường sinh được à?”
Lan Đà cười nói: “Cảnh giới thứ chín được gọi là cảnh giới trường sinh, chỉ là một cái tên mà thôi. Nếu như Cảnh giới thứ chín thực sự có thể khiến cho người ta trẻ mãi không già, vậy trong lịch sử mấy ngàn năm chắc chắn đã có người đạt đến cảnh giới này, nhưng vì sao lại không có người bất tử?”
Lan Đà đưa ra lời giải thích.
Cảnh giới thứ chín trường sinh, đây chỉ là một tên gọi.
Chỉ cần đạt đến cảnh giới này, tuổi thọ sẽ dài hơn nhiều so với võ giả bình thường, nhưng cũng có giới hạn tối đa.
“Máu tươi của thụy thủ có thể làm cho người ta sống mãi, thế nhưng cũng không phải máu tươi của tử thụy thú đều có thể. Ít nhất thì máu Linh Quy không được. Bên trong tư thụy thú cũng chỉ có dòng máu của rồng, phượng hoàng, kỳ lân khiến người ta trường sinh”.
“Mà kỳ lân đã bị Bách Hiểu Sinh giết”.
“Bây giờ, chỉ còn sót lại phượng hoàng. Ông ngoại của con biết được tung tích của phượng hoàng bị thương ở lăng mộ Thủy Hoàng. Vì vậy, sau khi núi Bất Chu xảy ra biến cố khác thường, ông ấy liền vội vàng ra nước ngoài.”
“Tại sao máu của Linh Quy không thể khiến người ta sống mãi được?” Giang Cung Tuấn hỏi “Đều là thụy thú mà”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lan Đà trở nên nghiêm túc: “Theo cậu biết, tứ thụy thú đều đến từ vùng đất phong ấn. Máu tươi của thụy thủ phải ôn hòa nhưng máu của Linh Quy thì lại rất quái lạ. Thủy Hoàng để lại thông tin rằng, tử thụy thủ là tổ tiên trái đất để lại cho trái đất là để võ giả trái đất vùng lên nhưng lại bị người vùng đất phong ấn quấy phá. Vì vậy tứ thụy thú sẽ sinh ra bốn kiếp nạn.”
“Hả?”
Giang Cung Tuấn ngây ngẩn cả người.