Vân Quân đã thay thủy tinh thể, mắt cũng không thường xuyên bị yếu như trước, được Quân Kì thường xuyên nhắn tin hỏi thăm, nhắc nhở uống thuốc làm nàng cười nhiều hơn. Quân Kì và Vân Quân bây giờ, thật sự là đang dùng tư cách bạn bè quan tâm nhau rất tốt.
- Em thấy chị mặt cái áo này thế nào?
- Đẹp đấy, em với chị mỗi người một cái mặc đôi.
- Được. Ý tưởng hay.
Jennie và Quân Kì cùng nhau đi lựa quần áo, hôm nay là cuối tuần, ở nhà hoài cũng chán, Jennie khó khăn lôi Quân Kì đi trung tâm mua sắm.
- Tính tiền đi, gần trưa rồi, cho em đi ăn.
- Được rồi, tính tiền.
Jennie và Quân Kì đem hết quần áo vừa chọn được ta quầy tính tiền, Quân Kì từ bóp móc ra một GoldCard, khiền nhân viên xung quanh trố mắt nhìn Jennie với ánh mắt ngưỡng mộ. Quân Kì tuổi thật chỉ mới sắp qua 15, cầm chiếc thẻ liền sắp thành 25.
Jennie cười trong lòng, hảo soái quá rồi, GoldCard của Quân Kì. Với gia thế của Jennie thì DiamondCard nàng cũng có, đám nữ nhân này, ánh mắt thèm khát chồng nàng đến như vậy?
- Đi ăn lẩu băng chuyền đi.
- Chị muốn ăn sushi.
- Vậy thì đi ăn sushi.
Quân Kì còn sợ bài ca "ăn gì cũng được" của con gái, thôi cứ đưa ra quyết định trước, nhưng Jennie lại rất dứt khoát, muốn ăn gì liền nói. Hai người bước vào quán sushi, không gian ăn uống khá kín đáo và riêng tư. Quân Kì đảo mắt xung quanh tìm người phục vụ gọi món, vừa thấy phục vụ thì ánh mắt lại chạm trúng hình ảnh khác.
Ánh mắt của Quân Kì hơi nhăn lại, Jennie cũng nhìn thấy vẻ mặt hơi khó chịu, nhưng khoan đã, cuộc chiến chưa kết thúc, tại sao Vân Quân đã đi hẹn hò với Nguyên Vũ? Rõ ràng Vân Quân đang cười rất tươi, đầu còn tựa vai Nguyên Vũ. Không phải quyết tâm lắm sao? Hình ảnh này bây giờ là sao? Vân Quân chơi Jennie sao?
- Phục vụ.
Nghe giọng quen tai, Vân Quân mới hướng mắt tới, thấy Quân Kì liền nở một nụ cười nhẹ.
- Nguyên Vũ, Quân Kì và Jennie kìa, chúng ta qua chào họ một chút.
Nguyên Vũ gật đầu rồi cùng Vân Quân đi qua đó. Jennie lúc này mới thật sự khó hiểu, ánh mắt của Vân Quân tại sao lại mãn nguyện không chút luyến tiếc khi nhìn Quân Kì?
— FlashBack —
2 tuần sau khi Vân Quân xuất viện...
Nàng bỗng thấy lạ, sao gần đây nàng không thấy Nguyên Vũ đến tìm nàng, vừa nghĩ tới thì nhà nàng đã có tiếng chuông. Nàng ra mở cửa thì đó là Nguyên Vũ. Thì ra là ba của Nguyên Vũ bị bệnh, phải về nước gấp. Cũng không gọi điện cho Vân Quân.
- Chú khoẻ chưa anh?
- Ba anh đỡ rồi, nhưng không còn đủ sức khoẻ để tiếp quản tập đoàn nữa.
- Vậy bây giờ?...
- À, đúng vậy, ba anh đã giao lại cho anh, e là không được ăn chơi như trước đây.
- Anh cũng đã 20 mấy rồi, cũng cần có việc ổn định chứ.
- Anh nghe Hoàng Thanh bảo em nằm viện, em đã đỡ chưa?
- Em cũng đỡ rồi, sức khoẻ đã tốt hơn.
- Vân Quân này...
- Dạ?
- Ba anh sức khoẻ cũng không tốt nữa, tâm nguyện của ông ấy là có thể thấy anh lấy vợ.
- Chúng ta nói chuyện khác được không?
- Anh biết chuyện của em và Quân Kì cả Jennie nữa. Em thử nghĩ xem? Anh không nói về vấn đề giới tính, nhưng em thử xem qua vấn đề tuổi tác, liệu Quân Kì...
- Anh à.
- Em có bị ngốc không?
- Em ngốc?
- Dù em có cố cũng không được đâu, vấn đề giữa Jennie và Quân Kì không phải lời hứa, không đơn giản là một tờ giấy hôn ước, mà còn là chữ nghĩa chữ tình giữa nhà Vua Hà Lan và dòng họ Houtum.
- ...
- Em đang ở Việt Nam và em không thể hiểu được vấn đề hoàng tộc ở châu Âu cũng đúng.
- Anh nói những thứ này với em làm gì?
- Anh không muốn thấy em thuộc về người khác, anh càng không muốn thấy em khóc hết nước mắt cho Quân Kì.
- Em không hiểu.
- Em nghĩ nếu Quân Kì vì em, kháng lệnh vua ban, cả Quân Kì và ông bà của em ấy đều phải chết.
- Nhưng Jennie đã hứa...
- Jennie cũng yêu Quân Kì, em nghĩ cô ta có thể dễ dàng buông tay?
- ...
Nguyên Vũ quỳ xuống chân của Vân Quân.
- Xem như em vì tính mạng của Quân Kì và vì lòng chân thành của anh mà làm vợ anh được không?
- Anh làm em...
- Anh không muốn bức ép em, nhưng anh không muốn em mãi chạy theo thứ mãi không có được.
- ...
- Em thử nhìn lại phía sai lưng em còn có anh mà.
- Em...
- Làm người yêu anh lần nữa, được không?
Vân Quân như bị xoay vòng. Nàng thật không nghĩ đến việc Jennie là ai, nàng thật quên mất, Quân Kì có gia đình như thế nào. Nàng thật không ngờ được, nàng cũng nên tìm cho mình chỗ dựa, thay vì chờ đợi Quân Kì. Trong một phút thật sự yếu lòng...
- Em đồng ý.
Nguyên Vũ ôm chầm lấy Vân Quân, người mà cậu ta yêu, cậu ta từng bỏ lỡ, Nguyên Vũ kì thật lăng nhăng, ăn chơi, nhưng cậu ta thật lòng với Vân Quân. Chỉ cần là Vân Quân, cậu ta tự hứa với lòng sẽ thay đổi.
- EndFlashBack -
- Em và Jennie đi mua sắm hả?
Vân Quân nhìn túi lớn túi nhỏ dưới chân bàn cũng mơ hồ đoán được.
- Dạ, em và chị ấy đi mua sắm, đây là...
- Em và Jennie đã gặp qua một lần, đây là Nguyên Vũ, người yêu của cô.
Bốn chữ "người yêu của cô" như cắt ngang cả khoảng trời của Quân Kì. Lời nói không chút nặng nhọc từ Vân Quân, nhưng đối với Quân Kì thì nó lại như một nhát dao, cắt đứt cả một khoảng kí ức.
Bàn của Vân Quân dời qua cũng bàn Quân Kì, trêи môi Vân Quân luôn nở nụ cười nhẹ nhàng. Giúp được Quân Kì cũng tốt, trước đây Nguyên Vũ cũng không đối xử tệ với nàng, chuyện tốt này, nàng không muốn bỏ qua, nàng không muốn tự hành hạ mình và gián tiếp hại Quân Kì được.
"Anh làm tốt lắm, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của anh ngay, cố gắng dắt cổ cô ta ra khỏi Quân Kì của tôi, anh sẽ được thưởng thêm khi Quân Kì cùng tôi qua Hà Lan"
Nguyên Vũ nhìn vào màn hình nở nụ cười nhẹ, tiền, tiền, tiền.
"Cảm ơn công chúa".
Chúc các bạn 2004 thi tuyển sinh đạt được kết quả mong muốn. Các anh chị 2001 đỗ đạt thủ khoa nha.
Mai tui cũng thi tuyển sinh nè!!!