“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..............” Tiếu Vi khó hiểu nhìn điện thoại, tại sao Diệp Phi không nghe điện thoại, hay là cậu ta giận vì cô không cho cậu ta đi cùng? Haiz cậu ta cũng đâu phải trẻ con đâu mà giận với dỗi! Mặc kệ cậu ta!
“Linh! ăn cơm thôi con” giọng bà Hà vọng vào
“Dạ, con tới đây!” quăng chuyện này ra sau đầu, Tiếu Vi nhanh chóng mở cửa phòng chạy đến phòng ăn.
............................................................
Trên đường đua không khí ngày càng trở nên nóng bỏng, các tay đua thi nhau thể hiện bản lĩnh của mình khiến người xem lóa mắt. Khiến người ta chú ý nhất là hình ảnh hai chiếc xe đỏ và vàng đang ép chặt chiếc xe màu đen tuyền ở giữa.
Trên trán Diệp Phi chảy lấm tấm mồ hôi, mày hơi nhăn lại. Hai chiếc xe kia thi nhau va chạm vào khung xe của Diệp Phi, từng đợt va chạm khiến xe lung lay trầy xước vô cùng thảm hại. Cậu không thể lùi cũng không thể tiến. Nghe thấy tiếng cười khả ố của hai tên điều khiển xe, mắt cậu vằn lên tia máu. Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu không thể giành chiến thắng, nghiêm trọng hơn chiếc xe của cậu sẽ không thể hoạt động được nữa! Hít sâu một hơi, cậu bất chấp tất cả nhấn mạnh chân ga, hai chiếc xe bên cạnh thấy vậy cũng liền làm theo. Ba chiếc xe đồng thời lao như bay về phía trước. Đột nhiên cậu phanh kít lại, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh bén nhọn, hai chiếc xe đang chèn ép cậu không phản ứng kịp vẫn tiếp tục lao về phía trước. Diệp Phi thoát khỏi sự chèn ép thì bắt đầu nhấn chân ga. Cậu lao thẳng về phía hai chiếc xe phía trước với tốc độ cao nhất. Hai chiếc xe đỏ và vàng không kịp nhận ra gì cả thì ‘Bùm’......... chiếc xe của Diệp Phi đã trực tiếp đâm vào đuôi xe của họ, bẹp dúm!
Diệp Phi nhếch môi cười, tiếp tục cho xe đi tiếp, đằng sau là âm thanh chửi rủa thô tục của hai tên kia.................
........................................................................
Sau khi ăn tối xong, bà Hà cùng ông Phàm gọi Tiếu Vi đến phòng khách. Từ trong vali của hai người, ông Phàm lấy ra một hộp quà được gói vô cùng cẩn thận. Ông mỉm cười nhìn Tiếu Vi
“Linh, sinh nhật lần trước của cháu chúng ta không về chúc mừng cùng cháu được, chúng ta xin lỗi! Đây là quà của chúng ta chuẩn bị cho cháu.”
“Con mở ra xem có thích không?” Bà Hà nhìn cô đầy yêu thương. Tiếu Vi cảm động, nhận lấy hộp quà, từ từ mở hộp quà.
A, một chiếc máy tính! Tuy cô đã có máy tính của mình nhưng cô cũng vô cùng cảm kích họ, cô biết món quà này là do bà Hà dựa theo sở thích của cô mà chọn lựa. Bà thấy cô ôm máy tính suốt ngày nên đã chuẩn bị món quà này. Bây giờ mặc dù cô đã không còn sử dụng máy tính thường xuyên như trước kia nhưng cô cũng vui vẻ nhận lấy.
“Con cảm ơn mẹ, chú!”
Không hiểu vì sao ông Phàm mỉm cười thần bí, ông chỉ vào chiếc máy tính
“Linh, cháu cảm thấy chiếc máy tính này như thế nào?”
“Rất tốt ạ! Nhìn rất đẹp mắt, ngọn nhẹ!” Tiếu Vi hết lòng khen ngợi chiếc máy tính
“Ha ha, không chỉ thế thôi đâu nhé!.................” ông cố ý nói chậm để khơi gợi sự tò mò trong Tiếu Vi, đến khi nhìn thấy cô không còn kiên nhẫn thúc giục, ông Phàm và bà Hà mới phá lên cười giải thích.
“Chiếc máy tính này được nhập khẩu bên nước Z, số lượng có hạn. Hơn nữa, con không biết, chú của con lập một công ty kĩ thuật chuyên về máy tính và các sản phẩm công nghệ cao, chiếc máy tính đã được nâng cấp và cài đặt phần mềm do chính tay chú ấy tạo ra, chưa có ai sở hữu được phần mềm này!” nói cách khác chiếc máy tính này là độc nhất vô nhị! Tiếu Vi vô cùng sung sướng kích động từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ cô được sở hữu một chiếc máy tính duy nhất trên thế giới bao giờ!
“Vậy chiếc máy tính này có tính năng đặc trưng gì ạ?”
“Từ từ nào, cháu có nhìn thấy máy chụp hình của máy tính không? Nếu cháu đặt một thiết bị công nghệ trước máy chụp, nó sẽ chụp toàn bộ cấu trúc bên trong, nguyên lí hoạt động và cách thức chế tạo. Dù có là sản phẩm công nghệ mới nhất hay khó nhất nó cũng sẽ giải mã được, đây chính là phần mềm ta cài vào máy tính. Những đặc tính khác của máy là có thể truy cập hoàn toàn mạng lưới trên toàn cầu, kể cả những chương trình hạn chế, chế tạo mô hình mô phỏng........... còn một số tính năng khác nữa ta nghĩ cháu nên tự mình tìm hiểu, như thế sẽ thú vị hơn nhiều!”
Tiếu Vi kinh ngạc không thốt lên lời, trời ơi đây rõ ràng là một bảo vật! Nhưng tại sao ông lại muốn đưa nó cho cô, cô hiểu nếu chiếc máy tính này được tung ra thị trường sẽ là một làn sóng vô cùng to lớn! Lợi nhuận thu được không chỉ giới hạn trong nước mà còn đến toàn thế giới!
Nhìn ra sự nghi ngờ của cô, ông Phàm chỉ mỉm cười, từ tốn nói
“Cháu đang thắc mắc vì sao ta không đưa chiếc máy này ra thị trường đúng không?! Ta cũng biết đưa cái máy này ra thị trường sẽ tạo nên một cơn sốt lớn nhưng ta không thể như thế quá nguy hiểm! Với tính năng vượt trội của chiếc máy tính này thì nó có thể khiến cho người đứng đầu các quốc gia phải lo sợ, phản đối bởi người có được chiếc máy tính này sẽ có được toàn bộ vũ khí tiên tiến trên toàn thế giới và các thông tin bảo mật của các quốc gia! Hơn thế nữa hắc bạch đạo cũng sẽ trở nên thèm khát chiếc máy tính này! Cháu nói xem một bên lo sợ, phản đối, một bên cuồng nhiệt tranh giành người tạo ra chiếc máy đó sẽ ra sao?”
“Chết không toàn thây!” Tiếu Vi theo bản năng tiếp lời. Cô thật không ngờ chiếc máy tính này có sức công phá mạnh đến thế!
“Nhưng cháu yên tâm, hiện tại ngoài ta, mẹ cháu và cháu ra không ai biết chiếc máy như vậy tồn tại! Ta trao tâm huyết cả đời ta cho cháu bởi ta coi cháu như con gái của ta, nếu không ngại....... cháu có thể gọi ta là cha được không!” Ông Phàm ngập ngừng nói, ông rất muốn thử cảm giác có con, nghe nó gọi mình là cha!
Tiếu Vi nhìn ông, thấy trong mắt ông lóe lên sự khát vọng, cô nhất thời cảm động sống mũi cay cay. Ông không biết cô đã muốn gọi như vậy lâu rồi!
“Cha!” âm thanh nhẹ nhàng ngọt ngào vang lên, ông Phàm hạnh phúc cười đến hai mắt nheo nheo, bà Hà nhìn đối thoại của hai người cảm động theo, người phóng khoáng như bà viền mắt cũng đỏ hoe. Comment đi mấy nàng ơi! ta ở đây, chờ mòn đợi mỏi mà không thấy có cái com nào, tổn thương ghê gớm thế này thì ta cũng chẳng có hứng stac nữa đâu hu hu mấy nàng ta năn nỉ quằn quại xin mấy nàng để lại lời trước khi đi! được không? được không? được không? (n+1 câu hỏi)