“Cuối cùng cô cũng trở lại, sao cô đi lâu vậy, tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi!” Lam An khó chịu lên án, nhưng cũng không thể nào che dấu ánh mắt thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô của cậu.
“Không phải tôi đã trở về rồi sao, cậu gấp cái gì. Mọi người đã tỉnh chưa?” Tiếu Vi hỏi. Lam An cùng cô là hai ca trực liên tiếp nhau, đây cũng là kế hoạch đã được hai người bàn trước.
“Chưa, thực ra khi cô vừa đi cái tên nhóc Tô Đạt có thức dậy truy hỏi cô đi đâu, may là có tôi nhanh trí nói cô đi giải quyết vấn đề nên cậu ta mới không nghi ngờ nữa!” Lam An tranh công kể lể. Tiếu Vi thầm buồn cười, cũng chỉ có nhóc Tô Đạt thần kinh thô mới dễ dàng mắc mưu tên này, cái lí do củ chuối như vậy mà cũng tin không chút nghi ngờ, quả nhiên chỉ có mình nhóc Tô làm được ha ha.
“Vậy chuyện thế nào rồi? Tôi nhìn cô cũng không có bất cứ vết thương nào cả, thành công rồi hả?”
“Tất nhiên tôi làm mà cậu còn nghi ngờ sao? tôi đã biết cách rời khỏi nơi này, tuy nhiên còn một chuyện nữa...” Tiếu Vi ngập ngừng nói “Tôi đã đáp ứng bọn chúng không để cho con người tiếp tục đi vào trong này.” Đúng vậy trước khi đi, gia đình bạch hổ xin cô rằng không để cho con người tiến vào khu rừng, càng không nên để cho họ biết sự tồn tại của bọn chúng, việc này rất khó thực hiện bởi một khu rừng nguyên sinh tươi tốt như thế này con người làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được, càng không nói đến thú hoang động vật phong phú. Nhưng chúng có nói nếu cô đáp ứng ngăn chặn họ không xuất hiện tại đây thì họ tự nhiên sẽ có cách làm cho khu rừng không còn hữu dụng với con người nữa, cô nghĩ mình cũng nên thử xem sao, dù sao bạch hổ cũng đã trợ giúp cô.
“Cô thật sự đồng ý sao? Người trong tổng bộ làm sao có thể đáp ứng?” Lam An trực tiếp nói ngay ra lỗ hổng của vấn đề. Cô gái này mang đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác cho hắn, từ thực lực đến trí tuệ hơn người, nay lại đến dị năng có thể hiểu tiếng thú vật mà chỉ có trong những câu chuyện xưa mới có. Hôm qua khi nghe cô nói mình có khả năng hiểu tiếng động vật và muốn đi hỏi chúng đường đi và tình hình khu rừng cậu đã rất kinh hãi, cậu không tin nhưng nghe cô kể về cuộc chiến với con gấu và ý nghĩa của từng tiếng gầm gừ thì cậu mới hiểu là cô không phải đang nói đùa. Tuy vậy cậu cũng lo lắng cho cô, động vật hoang dã đâu có thân thiện đến mức ngồi yên cho cô bắt chuyện hỏi đường! Cậu tự đề cử mình đi bắt một con thú rừng về cho cô nhưng cô từ chối nói, động vật ở đây không bình thường cậu đi chỉ tổ tiền mất tật mang. Thôi thì nghe cô, trong lòng cậu cũng có chút vui sướng, cô không nói cho người khác biết mà chỉ nói với mình chính tỏ cô tin tưởng mình đi, cậu tuyệt đối không phụ lòng tin của cô.
Nay khi mọi chuyện xong xuôi rồi cô lại nói sau khi trở về không thể tiếp tục cho người đi vào trong này, làm sao có thể!!? Khu rừng tổng bộ vất vả tìm ra có thể buông tay dễ dàng mới là lạ đó.
“Tôi biết thế nên mới cần cậu giúp đỡ!”
“Tôi thì giúp được cái gì chứ! Tôi cũng chỉ là một người lính đặc công nho nhỏ!” Lam An bĩu môi nói
“Tôi biết cậu có thể giúp được, bằng vào khả năng của gia đình cậu chẳng lẽ không tìm được khu rừng nguyên sinh cung cấp cho bộ đội nào sao? Hơn nữa khu rừng này nguy hiểm có thừa, nếu tiếp tục tiến vào thì chúng nói không thể đảm bảo thú rừng sẽ không nổi điên mà tấn công con người đâu!” Tiếu Vi phân tích mặt lợi hại trong đó
“Hừ cô nói thì dễ nghe lắm!” Lam An nói một câu tượng trưng như vậy thôi chứ thật ra cậu cũng đang suy nghĩ, khả năng của gia đình cậu không phải không có khả năng cung cấp cho quân đội một khu rừng tập huấn nhưng quan trọng là lão ba ở nhà đang giận dỗi với hắn, nếu hắn về cầu thì có thể sao?
Tiếu Vi để lại không gian yên lặng cho Lam An suy nghĩ, cô biết cậu sẽ đáp ứng, nợ nụ cười cô trèo lên cây, chuẩn bị đánh một giấc, haizzz mệt mỏi quá rồi.....
Đến sáng mọi người cùng nhau xuất phát, cô làm theo lời bạch hổ dặn, nắm chặt viên đá một đường không trở ngại rời đi. Trên đường đi, cô bắt gặp đội của Diệp Phi, bọn hắn có vẻ gấp gáp chạy về phía này, dáng vẻ kia muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
Diệp Phi thật không ngờ rằng sau khi mất đi tín hiệu liên lạc, bọn hắn lại thành ra kết quả như thế này, càng đi sâu vào trong khu rừng bọn hắn càng gặp nhiều thú rừng nguy hiểm, hết tránh rồi lại chiến đấu, đã hai ngày liên tiếp rồi không được nghỉ ngơi bọn họ dường như muốn kiệt sức, một số người trong đội bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn phải lết xác chiến đấu và chạy trốn. Hôm nay may mắn không có thú rừng nào truy đuổi, mọi người thả lỏng cảnh giác nghỉ ngơi lấy lại sức lực, nào ngờ chưa đến một tiếng sau, lũ lợn rừng lại kéo đến, phải tới hơn 10 con lợn trưởng thành, răng nanh dài trắng hếu sắc nhọn, ánh mắt to đỏ lừ như bị cái gì kích thích điên cuồng lao về phía họ. Mọi người không thể làm gì khác hơn là vừa tháo chạy vừa chống trả, nhưng cái lũ lì lợm này đâu dễ bỏ qua chạy theo bọn họ suốt một quãng đường dài, dù đánh lạc hướng thế nào cũng không thể xua đuổi bọn chúng. May mắn thay, khi cả đội không còn sức lực chống đỡ đang định liều mình thì lại gặp được tiểu đội của Tiếu Vi.
“Xảy ra chuyện gì?” Tiếu Vi giữ lấy Diệp Phi hỏi, cả người cậu be bét máu, không thể tin được cái người con trai đẹp như ánh mặt trời, luôn cười tươi này lại chật vật đến vậy.
“Có... lợn rừng đuổi theo, hơn 10 con trưởng thành phát điên đang đuổi tới đây!” Diệp Phi hiếm khi nào thở hổn hển nói
“Cậu không đùa phải không?” Tiếu Vi khó tin hỏi ngược lại, nhớ lại lời nhắc nhở của gia đình hổ, ‘cách xa lũ gấu với lũ lợn rừng một chút, chúng rất hận con người nếu gặp con người chiunsg sẽ nổi điên’. Bây giờ làm thế nào đây, hơn 10 con lợn phát điên, chưa kể động vật ăn thịt ở khu rừng này có lực sát thương ghê gớm trên mức bình thường.
“Chúng... chúng tới rồi...” một người lính trong đội của Diệp Phi thất thanh kêu lên chỉ về một hướng, đưa mắt nhìn lại một đàn lợn rừng đông lúc nhúc đang đứng nhìn đăm đăm về phía họ, trong ánh mắt lóe lên thù hận điên cuồng.
‘Grừ lũ con người ti tiện bẩn thỉu, các ngươi phải chết!’ con lợn đầu đàn gầm gừ
Tiếu Vi nghe vậy thì biết không còn cách nào khác ngoài nghênh chiến rồi, tốt thôi, dù sao thì đến khu rừng này không phải để tập huấn sao?! Vậy thì hãy tập huấn cho đàng hoàng, xách về vài cái thủ lợn về làm kỉ niệm cũng không tồi. Nghĩ đến đây, Tiếu Vi nhẹ nhàng cười, nụ cười tự tin, hưng phấn làm mọi người sởn gai ốc, hướng về phía lợn rừng hét lớn
“Vậy thì xem ai chết trước!” dừng một chút quay sang đồng đội mình nói to “Đội 8 nghe lệch, lôi hết khả năng các người đã học được suốt thời gian qua giết chúng cho tôi! Tôi muốn ăn thịt lợn nướng, nghe rõ chứ!?” mọi người nghe được lời cô nói thì lập tức toát mồ hôi, bà cô của tôi ơi thịt lợn này có vẻ khó nhằn đấy, cô muốn thật muốn ăn sao?
Lũ lợn rừng nghe Tiếu Vi cuồng ngạo nói to thì càng trở nên điên dại, một con người ti tiện mà dám nói bọn chúng như vậy?!!! Chán sống!
Không nhiều lời thêm nữa, hai đội quân người_thú lao vào chiến đấu, máu tươi chảy nhiều đến mức không phân biệt được của người hay thú. Bọn Lam An, Tô Đạt mỗi người xử một con, tình hình chiến đấu rất hăng hái. Hai người Tuấn, Dương sau một thời gian nghỉ ngơi cũng đủ để họ lấy lại sức cũng gia nhập trận chiến, còn đội 7 thì nhiều người bị thương nên chỉ có hai ba người là có thể chiến, trong đó dĩ nhiên là có Diệp Phi, một mình cậu xử hai con liền.
Tiếu Vi cầm con dao bảy tấc đâm vào mắt con lợn rừng đầu đàn, cô hiểu đạo lí đánh rắn phải đánh đầu, nó đau đớn thét dài, tiếng kêu chói tai như muốn phá thủng màng nhĩ. Nó lập tức công kích lại cô, cả đầu húc về phía trước, răng nanh sắc nhọn muốn đâm vào người cô nhưng bị cô nhanh nhẹn né tránh. Tiếu Vi lại tiếp tục vận sức đâm mạnh vào con mắt còn lại của nó, lần này con lợn đầu đàn như biết trước ý đồ của cô, thân thể to lớn tránh sang một bên, chi sau hất ngược một cái đá vào bụng cô. Mùi vị tanh tanh ngọt ngọt lan đầy trong miệng, Tiếu Vi đưa tay lau lau khóe miệng dính máu, đưa mắt nhìn con vật kia, sau một giây cả người như tên thoát khỏi dây cung lao về phía lợn đầu đàn, con dao cầm chắc trong tay một phát xuyên thẳng vào đầu nó. Con lợn rừng điên cuồng giãy giụa, âm thanh kêu gào đau đớn thảm thiết vang vọng cả khu rừng làm thú vật trong rừng rung sợ. Cuối cùng lợn đầu đàn không cam lòng nhắm mắt lại tắt thở chết, lũ lợn rừng thấy thủ lĩnh chết đi thì tru lên thảm thiết, càng trở nên điên cuồng nhắm vào mọi người, nhưng chúng càng điên cuồng càng để lộ nhiều điểm yếu, rất nhanh mọi người đã giải quyết xong chúng.
Bất ngờ biến cố xảy ra, một con lợn rừng không biết từ khi nào đứng sau lưng Tiếu Vi, ánh mắt đỏ ngầu muốn nhỏ ra máu nhìn chằm chằm cô, khi cô nhận ra nguy hiểm rình rập thì đã muộn, con lợn rừng hung hăng chạy về phía cô hai chiếc răng nanh lóe lên ánh sáng chết chóc, nó cúi đầu hướng hai răng nanh lên húc thật mạnh vào bụng cô. Hai răng nanh cứ thế xuyên qua bụng Tiếu Vi, máu chảy ra nhiễm đỏ vạt áo trước bụng, con vật lúc này vẫn chưa chịu buông tha, nó điên cuồng tiến về phía cô, đẩy cô lùi về phía sau mấy bước liền. Miệng cô giờ đã nhuốm đầy máu đỏ tươi rơi rớt trên khuôn mặt trắng trẻo rồi lan xuống cổ, hai màu sắc đối lập càng thêm chói mắt nổi bật.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy thì chỉ biết chết lặng nhìn, mọi thứ như cảnh quay chậm đập vào mắt họ. Diệp Phi mắt trợn to hét lên một tiếng “LINH!” rồi chạy về phía cô. Lam An cùng Tô Đạt cùng nhau gấp gáp chạy lại đâm chết con lợn rừng. Lợn rừng chết ngã xuống đất, Tiếu Vi cũng theo đó ngã xuống theo, tất cả chìm vào bóng tối.
..........................................Ta là đường phân cách cuộc chiến điên cuồng............................
‘Choang...’
Chiếc gương đẹp đẽ từ trên bàn trang điểm không biết vì lí do gì rơi xuống đất vỡ vụn. Trong lòng bà Hà cùng ông Phàm sinh ra một loại bất an ghê gớm khiến cho thân thể bà Hà không ngừng run rẩy, ông Phàm sắc mặt tái đi trong nháy mắt.