Bây giờ cả người cô toàn là vết thương, cô không cảm thấy đau nhưng cô biết bộ dạng bây giờ của mình vô cùng thảm hại, để ba mẹ nhìn thấy họ sẽ đau lòng. Cô không muốn vậy.....
“Được!” Diệp Phi nhìn xoáy sâu và mắt cô, trả lời
....................................................................
“Mẹ, sắp thi rồi con muốn đến nhà bạn học thêm. Khi nào thi xong con sẽ về mẹ không cần lo cho con.............. Vâng con biết rồi.......... Dạ, con chào mẹ........”
Đặt điện thoại xuống bàn, Tiếu Vi mệt mỏi xoa xoa thái dương, mất hồn nhìn lên trần nhà trắng toát.
“Con thật sự muốn như vậy sao?” âm thanh khàn khan hiền từ phát ra trong căn phòng yên tĩnh
“Con không biết.............” ánh mắt cô bị bao phủ bởi sương mù, gương mặt tinh xảo hoàn toàn lâm vào mờ mịt
“Vậy thì từ bỏ đi.........” âm thanh mang theo chút bất đắc dĩ
Tiếu Vi chợt sững người, cô từ bỏ sao? Không! Điều đó là không thể! Tất cả những gì cô làm, cô cố gắng đều là vì mục đích này, cô không thể từ bỏ
“Ta tin con.................” giọng nói biến mất, nhưng dư âm vẫn mãi vang vọng trong đầu cô
Tiếu Vi nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt dọc theo hai bên má chảy xuống, biến mất trên tấm đệm trắng tinh. Đúng vậy, nếu đã không từ bỏ thì càng phải cố gắng, phải học cách đối mặt, phải chiến thắng nỗi sợ trong sâu thẳm tâm hồn mình! Khó khăn ư? Làm bất cứ thứ gì đều sẽ gặp khó khăn không phải sao?! Cô đã chọn con đường này thì cô không được phép hối hận!
..................... Mọi thứ chỉ là bắt đầu.......................
Trong căn phòng rộng lớn dưới từng hầm không có gì khác ngoài một chiếc bàn để đầy súng đạn, những tấm bia tập bắn súng xếp thành một hàng ngang cùng hai người một nói, một nghe thì không có gì khác.
“Súng, vũ khí vô cùng hữu dụng đối với cả hắc đạo và bạch đạo. Để trở thành một tay súng giỏi cần chú ý tốc độ và tính chuẩn xác của mỗi phát đạn bắn ra. Giỏi bắn súng đồng nghĩa với việc tăng lên khả năng sống sót trong thế giới lấy thực lực làm chủ này.” Diệp Phi nghiêm túc giảng giải cho Tiếu Vi những lý thuyết cơ bản của súng và thuật bắn súng.
Trên bàn dài hơn ba mét, các loại súng, đạn dài ngắn, to nhỏ được bày la liệt phủ kín cả chiếc bàn. Diệp Phi nhấc lên rồi lại đặt xuống từng loại, cậu dạy cho cô cách sử dụng và phân biệt các loại súng, đạn, cái nào có lực sát thương lớn, cái nào gọn nhẹ tốc độ, âm thanh nhỏ. Mỗi chiếc súng cậu cầm lên, sau khi nói về cấu tạo của nó cậu trực tiếp nhắm vào bia, bắn, bách phát bách trúng ngay giữa hồng tâm. Nhìn tư thế thoải mái của cậu khi ngắm bắn thì biết cậu có bao nhiêu cao siêu...........
Tiếu Vi nghiêm túc lắng nghe, cũng âm thầm gưỡng mộ tài bắn súng của Diệp Phi. Cô thầm hạ quyết tâm phải trở thành tay súng giỏi!
“Ngọc Linh, bài học lí thuyết này cậu phải nhở kĩ, tôi không cần biết cậu dùng cách gì, trong hai ngày tôi muốn cậu nhớ rõ tên và cách thức sử dụng, cấu tạo của từng loại! Cậu làm được chứ?”
Tiếu Vi hơi cau mày nhưng vẫn trả lời to “Được!”
.............................
“Đây là loại gì?”_ “Súng ống 56 bán tự động, nó lấy hỏa lực, lưỡi kê gập vào báng súng để sát thương kẻ địch, kết cấu chuyên dụng ngoài thoát khí còn ống vỏ đạn ra ngoài. Toàn bộ súng dài 1025mm, đối với súng hạng nặng, khối lượng 3,85. Nòng súng dài 521 mm, rãnh nòng súng có 4 đường xoay bên phải, khả năng có thể bắn 10 phát. Đạn bắn di chuyển với vận tốc 735m/s, cự li bắn 1000m, tầm sát thương 400m. Nhược điểm lớn nhất là độ giật của súng mạnh, âm thanh to, tốc độ không nhanh, cồng kềnh, khó ngụy trang............”
“Đây là loại súng gì?”_ “Beretta, nhỏ gọn, dễ dàng ngụy trang, uy lực mạnh, khả năng tấn công bất ngờ, dễ sử dụng. Chiều dài súng 217mm, nòng súng dài 125mm, số đạn bắn tối đa là 8 phát. Nhược điểm là tầm bắn không cao, chỉ trên 50m
“Đây?”_ “Kimber Custom 1911, dùng cho đơn vị đặc nhiệm của thủy quân lục chiến Mỹ, cỡ đạn 11,43*23 mm. Độ chính xác cao, có lực sát thương rất mạnh, điểm đặc biệt là có thêm một đường ray nhỏ để lắp đèn pin hoặc thiết bị chiếu mục tiêu laser trong điều kiện thiếu ánh sáng..................”
“Rất tốt!” Diệp Phi cảm thấy vui mừng khi Tiếu Vi có thể nắm chắc như vậy, tiến lại gần chiếc bàn bày súng, cậu cầm một cây súng Colt 1911, loại súng tiêu chuẩn nhất của súng lục đưa cho cô.
“Có lí thuyết thì cũng phải có thực hành thì mọi thứ mới tốt lên được! Tôi cho cậu 10 viên đạn, chỉ cần cậu bắn trúng 5 viên, thì cậu qua! Nếu không ở chỗ tôi còn 300 viên, cậu có thể từ từ hưởng thụ đến khi nào bắn hết số đạn này thì nghỉ, hiểu chứ!” Diệp Phi nghiêm khắc nói với Tiếu Vi.
Tiếu Vi lạnh nhạt đáng ứng. Diệp Phi nhìn cô lạnh nhạt với mình muốn nói lại thôi, cuối cùng cậu im lặng. Cậu không có đủ dũng khí để làm được điều đó, cảm giác vô cùng bức bối khó chịu.
Cầm súng trên tay “Bằng” “Bằng” “Bằng”............. quả nhiên không thể nào bắn được. Mười viên đạn cứ thế cô không bắn trúng được một viên chứ đừng nói là 5/10.
“Ba tiếng! Tôi đi trước.” Diệp Phi sải bước ra ngoài từng hầm, khi đến gần cánh cửa cậu dừng bước, không quay đầu nói
“Chú ý lực cánh tay, nhịp thở hòa cùng những phát bắn, tâm tĩnh”
Chú ý lực cánh tay, nhịp thở hòa cùng những phát bắn, tâm tĩnh............... “Bằng”. A trúng rồi! Tuy không phải chính giữa hồng tâm nhưng đã đến thang điểm 8. Cô hưng phấn tiếp tục bắn từng phát đạn. Đợi đến khi sự hưng phấn qua đi, Tiếu Vi mới cảm thấy tác hại của việc bắn liên tục 150 viên đạn, cánh tay Tiếu Vi mỏi nhừ, đau nhức. Xem số đạn bắn trúng được hồng tâm là 100/150, còn các viên còn lại vì tay run lên bắn trượt ra ngoài nấc thang 7, 8, 9, còn hơn 150 viên đạn nữa. Tiếu Vi cắn răng liều mạng.