Mục lục
Phá Quân Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hy Hy, hoa gì vậy? Nhóc con, không phải em bị hoa mắt rồi đấy chứ, ha ha…”, Hàn Tử Di nhéo mũi của Hy Hy rồi cười hỏi.  

“Không phải đâu, là một đóa hoa thật đó, trên lưng của chị ấy là một màu đỏ rực, rất xinh đẹp!”, Hy Hy rất nghiêm túc nói, lời nói khẳng định chắc nịch, giống như một bà cụ non vậy.  

Cả người Diệp Phàm cũng chấn động theo, đóa hoa bỉ ngạn trên lưng Hạ Sương Nhi chỉ hiện ra khi anh dùng nội lực k1ch thích vào huyệt đạo đặc thủ, vậy mà Hy Hy lại có thể ngay lập tức nhìn ra, đây đúng là chuyện khó có thể tin được!  

Advertisement

Diệp Phàm nhìn vào Hy Hy: “Hy Hy, em thấy bông hoa đó như thế nào? Sao em lại có thể nhìn thấy nó?”  

Hy Hy lại cẩn thận quan sát lưng của Hạ Sương Nhi thêm lần nữa, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc làm cho mọi người phải bật cười.  

Advertisement

Vẻ mặt của Hạ Sương Nhi đỏ bừng, trong mắt của Hy Hy lại giống như là đang nóng bức.  

“Anh ơi, đóa hoa đó đẹp lắm, trong nó như này này…”  

Hy Hy dung bút vẽ lại: “Wao, bông hoa đó còn cử động được nữa, thần kì thật đó…”  

Vừa nói dứt lời, cả người Diệp Phàm cảm thấy chấn động, Hy Hy chắc chắn không hề nói dối, giọng nói vô cùng khẳng định khiến hai người Hạ Sương Nhi, chị Hạ cũng sợ hãi giật mình.  

Đặc biệt là chị Hạ, chị ta vô cùng hoảng hốt, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Hy Hy lại thấy tràn đầy vẻ háo hức mới lạ, cô gái bé nhỏ này quả thật rất thần kỳ!  

Cũng đúng lúc này, tại một sạp báo nhỏ cách không xa nơi chị Hạ sống đã treo lên bảng thông báo doanh thu tạm thời ngày hôm nay!  

Trong sạp báo, có một người mặc chiếc áo choàng lớn màu đỏ, đến cả chiếc giày cũng là giày thêu hoa màu đỏ.  

Trên chiếc giày thêu hoa cũng là một họa tiết hoa văn, đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ như máu, vừa tinh xảo lại có chút kì quái.  

Bà lão lấy ra chiếc kim dài, đâm liên tiếp vào lòng bàn tay, từng giọt máu nhỏ xuống chiếc giày thêu trước mặt, trên đó là một đóa hoa bỉ ngạn còn chưa kịp hoàn thành.  

Nhìn kĩ lại, đóa hoa thêu kia dường như đang chuyển động vậy, vô cùng kì lạ!  

Đột nhiên, người phụ nữ gầm nhẹ lên một tiếng, cắn lưỡi nhổ máu lên trên đóa hoa thêu, cảnh tượng khiến người ta kinh hãi hiện ra.  

Hoa văn hoa bỉ ngạn trên chiếc giày thêu đang từ từ biến mất, trên bức tranh thêu dường như phảng phất một tầng sương mù dày đặc, chỉ là lớp sương mù này lại là màu của máu.  

Thật kì lạ và kinh dị, thậm chí đan xen cả những tiếng gầm gừ yếu ớt, tựa như những tiếng r3n rỉ từ địa ngục.  

Chỉ là bà lão này lại đang hét lên một cách phấn kích, còn phát ra tiếng nói, không biết bà ta đang nói thứ tiếng gì, giống như bà ta được trúng giải xổ số năm triệu vậy…  

“Phụt…”  

Đúng lúc này, bà ta đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, máu bắn rất nhiều lên trên bông hoa bỉ ngạn thêu trước mặt.  

Màn sương màu máu đang yếu ớt dần đi lại được máu của bà ta phun vào, lớp sương mù dường như đã bị vấy bẩn, lập tức biến mất không thấy tăm hơi, nhưng phảng phất lại có tiếng hét thất thanh truyền ra…  

“Ai, ai dám phá hỏng chuyện tốt của tao, tao sẽ gi3t chết người đó, a a a….”  

Vẻ mặt của bà lão vô cùng đáng sợ, giọng nói cũng rất nghiêm túc, đôi mắt già nua trũng sâu với ánh mắt đáng sợ và đầy cay nghiệt.  

Tại khu biệt thự số một của thành phố Cảng, trong căn phòng bên phải, đám người Diệp Phàm đỡ Hạ Sương Nhi đi nghỉ ngơi, trên tấm lưng trắng mịn của Hạ Sương Nhi ghim đầy những cây kim bạc.  

Chỉ mới đây thôi, khi Hy Hy đang nói, chân tay Hạ Sương Nhi bỗng nhiên mềm nhũn, lập tức ngã xuống. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK