Mục lục
Phá Quân Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong biệt thự số một, Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm lại bắt đầu nấu cháo điện thoại. Gọi với nhau gần hai tiếng, Hàn Tại Dần nói hết những thứ mình biết cho Lưu Tú Cầm.  

“Tú Cầm, bà về đi, ngày mai công ty của Tiểu Tuyết khai trương rồi, bà không muốn về cắt băng sao?”  

Hàn Tại Dần dụ dỗ Lưu Tú Cầm, Lưu Tú Cầm thích sĩ diện, công ty của con gái khai trương, chắc chắn là bà ta sẽ ngứa tay ngứa chân lắm.  

Đầu bên kia không có tiếng gì, Hàn Tại Dần biết Lưu Tú Cầm đang suy nghĩ, bèn tranh thủ bơm thêm mấy câu:  

“Công ty của Tiểu Tuyết nằm ở khu vực sầm uất trong nội thành, thuê một tòa văn phòng ba tầng liền, ngày mai sẽ có phóng viên tụ tập, còn có hai minh tinh đang hot tới biểu diễn, bà về nói với Tiểu Tuyết là nhất định sẽ được lên sân khấu cắt băng”.  

Ở đầu bên kia, trong lòng Lưu Tú Cầm đang đấu tranh rất kịch liệt, Hàn Tại Dần nói trúng vào ý muốn của bà ta rồi.  

Nếu được trở về thì nổi tiếng luôn ấy chứ, lại được nở mày nở mặt trước mặt mọi người.  

Lần trước trong biệt thự số một, hai đứa cháu ruột của bà ta bị Diệp Phàm đánh tàn phế, đến giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện, rất có thể nửa đời còn lại sẽ phải ngồi trên xe lăn.  

Chỉ suýt thì c**ng hi3p Hạ Sương Nhi thôi mà? Chỉ là con gái của người hầu, vậy mà Diệp Phàm lại làm to chuyện, khiến bà ta mất mặt trước mặt người nhà họ Lưu.  

Nếu lần này trở về cắt băng, bà ta nhất định sẽ lấy lại được mặt mũi, trong lòng Lưu Tú Cầm đang có đủ mọi suy nghĩ.  

Nhưng điều quan trọng nhất là bà ta sợ Diệp Phàm sẽ bất chấp tất cả để giết bà ta.  

“Tú Cầm, tôi biết bà sợ chuyện gì. Bà yên tâm, Diệp Phàm đã đồng ý với tôi rồi, chỉ cần bà thay đổi thì cậu ấy sẽ cho bà một cơ hội…”  

Nghe những lời thuyết phục của Hàn Tại Dần, Lưu Tú Cầm lại bất mãn phản bác, mắng mỏ ông ta một trận.  

“Vậy được rồi, tôi gọi mấy cuộc điện thoại đã, tôi không thể tự chui đầu vào chỗ chết được!”  

Dứt lời, Lưu Tú Cầm tắt máy luôn, Hàn Tại Dần chán nản thở dài một hơi.  

Ông ta biết, Lưu Tú Cầm không hề cảm thấy ăn năn, bà ta chỉ sợ Diệp Phàm giết mình mà thôi.  

Lưu Tú Cầm tắt máy, tìm số điện thoại của Hàn Bách Hào rồi ấn gọi đi.  

Thành phố Cảng, trong biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên đang ngắm nghía chiếc chuông lớn, đây là món quà sẽ dùng để tặng cho Diệp Phàm vào ngày mai.  

Nhưng lúc này, chuông điện thoại của gã ta vang lên, thấy là Lưu Tú Cầm gọi tới, sắc mặt của gã lập tức trở nên phẫn nộ.  

“Khốn kiếp, thím ba gọi điện tới, loại đàn bà nhát như thỏ đế, không có cốt khí!”, Hàn Bách Hào giận dữ mắng mỏ, định bắt máy để mắng cho bà ta một trận.  

Hàn Tử Hiên đảo tròng mắt, vội vàng giữ tay của Hàn Bách Hào lại: “Bách Hào, chắc là thím ba định thăm dò tình hình ở đây, tôi đoán là sẽ hỏi tới Lâm Thanh Đế, đừng nói với bà ta là Lâm Thanh Đế đã bị Diệp Phàm gi3t chết rồi”.  

“Sống không thấy người, chết không thấy xác!”  

“Vì sao?”  

“Anh ngốc thế, ngày mai khai trương công ty của Hàn Tuyết, bà ta nhận được tin tức thì chắc chắn sẽ muốn về tham gia nghi thức khai trương rồi”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK