Mục lục
Phá Quân Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Hạo quát lớn, không phải với Hàn Tuyết mà là Linh Hồ Uyển Nhi, không cho cô ta nói nữa.   

“Hừ!”, Linh Hồ Uyển Nhi bĩu môi, Diệp Hạo nhìn Hàn Tuyết, khuôn mặt lạnh lùng của anh trở nên nhu hòa.   

Anh nghiêm túc nói: "Cô Hàn, tôi thật sự xin lỗi, có lẽ trước đây tôi là chồng của cô, nhưng người đó là Diệp Phàm, còn bây giờ tôi là Diệp Hạo!"  

"Tôi nghĩ cô yêu Diệp Phàm kia rất nhiều, nhưng người cô yêu chính là Diệp Phàm, cũng có thể nói, cô yêu là tôi của lúc trước, nhất định không phải tôi hiện tại. Tình yêu đích thực của cô chính là Diệp Phàm, một Diệp Phàm từng có rất nhiều thứ với cô. Nếu như bây giờ cô yêu tôi của hiện tại, vậy vốn dĩ là Diệp Phàm đó thì sao? Đây chẳng phải là phản bội sao?”   

"Tôi biết cô rất khó chấp nhận, chuyện này đối với cô thật tàn nhẫn, cách nói này càng thêm cẩu huyết, nhưng tôi nghĩ nếu như là Diệp Phàm, anh ấy sẽ không chấp nhận, sẽ không chấp nhận loại tình yêu dị thường này".  

"Bây giờ tôi là Diệp Hạo, tôi bị thương nặng mất trí nhớ. Muốn theo đuổi tôi thì đó là quyền tự do của cô, tôi sẽ không can thiệp! Nhưng hiện tại tôi có cuộc sống của riêng mình, xin cô hãy tôn trọng tôi, cảm ơn!"  

Lời nói xong, Diệp Hạo cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng dường như anh đã đánh mất thứ gì đó.   

"A..."  

Diệp Hạo đột nhiên hét lên một tiếng, anh đột nhiên đau đầu vô cùng, tựa hồ có thứ gì đó muốn xông ra ngoài, nhưng lại rất mơ hồ, da đầu đều nhíu lại vào nhau.  

Diệp Hạo siết chặt hai tay, anh đột nhiên tỏ vẻ đau đớn làm cho tất cả mọi người đều bị dọa.  

"Anh Hạo, đừng nghĩ lung tung nữa, chúng ta đi nhanh thôi...", Linh Hồ Uyển Nhi trừng mắt nhìn đám người Hàn Tuyết để cảnh cáo, đặc biệt là Long Linh, ánh mắt nhìn cô ta một cái đầy khiêu khích.  

"Tiểu Liên, chúng ta đỡ anh Hạo đi...", Miêu Tiểu Liên vội vàng đi về phía trước, hai người đỡ Diệp Hạo nhanh chóng rời đi.  

“Hồ ly tinh!”, Long Linh Chi dậm mạnh xuống đất, trên gạch dưới chân cô ta xuất hiện những vết nứt, có thể tưởng tượng lực chân cô ta mạnh đến mức nào.  

Hàn Tuyết lặng lẽ rơi lệ, Âu Dương Ngọc Quân có chút lo lắng: "Chị dâu, đại ca anh ấy..."  

Hàn Tuyết đưa tay lau đi nước mắt: "Tôi biết, tôi hiểu Diệp Phàm nói gì. Đúng vậy, tôi yêu là Diệp Phàm, không phải Diệp Hạo, anh ấy đã quên tất cả, nếu bây giờ tôi yêu anh ấy, như vậy sẽ là sự phản bội đối với Diệp Phàm, Diệp Phàm sẽ không chấp nhận, tôi cũng không chấp nhận!"  

"Anh ấy còn sống, đó là hạnh phúc bất ngờ lớn nhất, yêu anh ấy không nhất thiết phải ở bên cạnh anh ấy".  

"Tôi có thể âm thầm cầu phúc cho anh ấy, vì anh ấy bảo hộ một phần gia nghiệp, yên lặng chờ anh ấy trở về. Đây cũng là một loại hạnh phúc, ít nhất còn có hy vọng, không phải sao?"   

Âu Dương Ngọc Quân không nói nên lời, trong lòng thở dài một hơi, hai mắt Long Linh có chút đỏ, Diệp Phàm có tài đức gì mà khiến Hàn Tuyết yêu anh ta nhiều như vậy.  

Buông bỏ cũng là một loại tình yêu, nói thì đơn giản, thật sự làm được có bao nhiêu người chứ?  

"Sư phụ, tìm được rồi, tìm được cuốn sách đó rồi...", lúc này, Lý Kiệt cầm một cuốn sách đã rách nát ố vàng chạy tới.  

Vừa rồi, sau khi Diệp Hạo kiểm tra, anh sẽ không

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK