Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tôn Bách Thảo lắc đầu thở dài: "Ngũ tạng tổn thương, khí huyết không thông. Hiện tại Cửu thiếu gia chỉ thỉnh thoảng ngất xỉu, nhưng càng về sau hệ thống miễn dịch sẽ càng kém, cơ thể suy yếu, khí quan cũng dần dần bị suy kiệt..."
"Sao... Sao lại như vậy..." Càng nghe, sắc mặt của lão phu nhân càng trắng bệch, bà vội tiến lên một bước: "Tôn thần y, không phải ngài nói chỉ cần Tiểu Cửu điều dưỡng thì sẽ tốt lên sao?"
Tôn Bách Thảo bất đắc dĩ trả lời: "Đúng vậy, tôi từng nói thế. Cơ thể của Cửu thiếu gia đã kháng thuốc rồi, chỉ có thể dựa vào điều dưỡng để khôi phục. Hai chữ điều dưỡng đối với người khác rất dễ, nhưng đối với Cửu thiếu gia lại khó như lên trời.
Cơ thể của Cửu thiếu gia vốn có bệnh cũ, chứng mất ngủ không chỉ khiến ngài ấy không được nghỉ ngơi, mà còn khiến cơ thể bị suy kiệt. Hơn nữa ngài ấy không chịu nghe theo lời khuyên của tôi, liên tục gặp nạn, tạo thành tổn thương khác, còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ bệnh cũ tái phát!
Thật ra tới bây giờ ngài ấy mới phát bệnh đã tốt hơn nhiều so với dự đoán của tôi rồi."
Lão phu nhân tự trấn định mình lại, bàn tay bà run run: "Tôn thần y, ngài nói cho tôi biết thật đi, Tiểu Cửu còn cứu được không? Bệnh của nó đã nghiêm trọng tới mức nào rồi?"
"Chuyện này..." Tôn Bách Thảo kiêng dè nhìn qua Tư Dạ Hàn.
Dù sao ông cũng là bác sĩ, có một số lời không tiện nói trước mặt bệnh nhân.
Từ đầu đến cuối Tư Dạ Hàn cũng không bày ra vẻ mặt gì, lạnh nhạt ngồi đó giống như người bị bệnh không phải anh vậy, hoặc là sống chết đối với anh không quan trọng gì cả.
Tư Dạ Hàn lãnh đạm lên tiếng: "Không sao, xin Tôn thần y nói thẳng."
Tôn Bách Thảo cũng biết tính cách của vị gia chủ này, vì thế không thể làm gì khác hơn là trả lời trực tiếp: "Theo suy đoán của tôi, nếu tình trạng thế này cứ tiếp diễn thì Cửu thiếu gia nhiều nhất... chỉ sống được nửa năm."
Cái gì? Nửa năm!
Sắc mặt lão phu nhân tối sầm lại, thiếu chút nữa đã trực tiếp hôn mê.
Diệp Oản Oản đứng bên cạnh cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Sao có thể không sống quá nửa năm được!
Rõ ràng kiếp trước cho tới khi hai người ly dị, Tư Dạ Hàn vẫn chưa chết. Huống chi kiếp này anh không bị thương nặng, tình trạng phải lạc quan hơn kiếp trước mới đúng, sao lại nghiêm trọng đến thế này?
Rốt cuộc đã sai ở đâu?
Diệp Oản Oản liều mạng nhớ lại tất cả chi tiết của kiếp trước, sau một hồi lâu cuối cùng cũng sáng tỏ...
Quả thật kiếp trước Tư Dạ Hàn sống rất lâu, nhưng bởi vì khí quan suy kiệt nên anh phải liên tục làm nhiều cuộc phẫu thuật lớn để duy trì mạng sống.
Tư Dạ Hàn là gia chủ Tư gia, tồn bộ Tư gia đều dựa vào anh, đương nhiên họ sẽ không tiếc bỏ bất kì giá nào để kéo dài mạng sống cho anh, cho dù thay tim đổi mật cũng không tiếc để anh được sống.
Kiếp trước cô không hề quan tâm tới Tư Dạ Hàn, chỉ biết Tư Dạ Hàn thường xuyên phẫu thuật, khi đó "phẫu thuật" đối với cô cũng chỉ là hai từ xa lạ, không liên quan gì tới cô cả. Huống chi Tư Dạ Hàn cực ít khi lộ ra bộ dạng suy yếu đau đớn trước mặt cô, cơ hồ không khác người bình thường cho mấy.
Sợ rằng trên thực tế khi đó cơ thể anh đã tới giới hạn, trong vòng mấy năm phải liên tục làm phẫu thuật giữ mạng.
Bởi vì cơ thể đã suy yếu quá mức, khí quan của anh sẽ nhanh chóng suy kiệt. Dưới cường độ làm việc của Tư Dạ Hàn, cho dù vừa được thay nội tạng, cơ thể may mắn không phát sinh bài xích, thì hai ba năm sau vẫn phải tiếp tục đổi nội tạng khác, phẫu thuật lần nữa...
Một vòng phẫu thuật đau đớn tuần hoàn không có điểm dừng, bị bệnh tật hành hạ sống không bằng chết.
Chỉ tưởng tượng thôi cô đã không chịu nổi cuộc sống thống khổ như thế.
Nhưng kiếp trước Tư Dạ Hàn có thể gắng gượng nhiều năm như vậy...
Danh Sách Chương: