Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Chỉ cần giao Nhiếp Vô Ưu ra, tôi sẽ cho phép các người tiếp tục tồn tại ở đây." Nhiếp Vô Danh tiến lên trước, nhẹ giọng cười nói.
"Tôi... Nhiếp Vô Ưu tiểu thư... Tôi thật sự chưa từng gặp... Càng không cầm tù cô ấy..." Thân hình ông lão khẽ run.
"Đội trưởng, tôi cảm thấy lão già này cũng không có cái gan ra tay với Nhiếp Vô Ưu, tuy là phản đồ Nhiếp tộc, nhưng ông ta tránh Nhiếp tộc còn không kịp, sao lại dám trêu chọc Vô Ưu chứ?" Thần Hư Đạo Nhân lên tiếng.
"Ừ, có lí." Nhiếp Vô Danh gật đầu, "Vậy thì đám phản đồ này không còn tác dụng gì nữa, gϊếŧ."
"Không... Không được!" Ông ta hoảng sợ lui về sau.
"Xẹt!" Dao găm phát ra ánh sáng lạnh lẽo cắt đứt yết hầu của ông ta.
Thấy tộc trưởng bị gϊếŧ, những người trong đại sảnh đều kinh hoảng hét to.
"Các người không cần sợ." Nhiếp Vô Danh nhàn nhạt nói, "Phản đồ Nhiếp tộc chỉ có một mình ông ta, các người chỉ cần đổi một gia chủ là có thể tiếp tục sinh tồn."
"Cảm... Cảm ơn..." Những người có uy vọng trong tộc cảm ơn luôn miệng.
"Ừ, nếu không phiền thì làm vài mâm sủi cảo cho chúng tôi ăn đi." Nhiếp Vô Danh suy nghĩ, sau đó đáp.
"Hả... Sủi cảo?"
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
"Là đội trưởng muốn ăn sủi cảo, còn không mau đi!" Ngoại Quốc Dời Gạch quát.
"Dạ dạ dạ." Bọn họ gật đầu liên hồi.
"Trừ sủi cảo, còn cần rượu ngon và mĩ thực nữa." Nhất Chi Hoa bổ xung.
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề..."
Bọn họ lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng lui ra.
Không bao lâu sau, thi thể của ông lão tóc hoa râm và mấy cường giả thế gia cũng bị kéo xuống, đại sảnh được lau chùi một lượt.
"Bọn họ gϊếŧ gia chủ, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua ư?" Một người cắn răng hỏi.
"Ha, ông có biết Nhiếp Vô Danh là không? Chưa kể đến Nhiếp Vô Danh, ông có biết bốn người bên cạnh cậu ta là ai không?! Nếu ông ngu muội làm ra gì đó, sẽ khiến Chu gia hoàn toàn bị hủy diệt!" Một người khác cười lạnh.
"Rốt cuộc bọn họ là ai?" Có người khó hiểu, hỏi.
Cơ thể người kia khẽ run, cuối cùng lắc đầu, không giải thích mà chạy đi sai người làm sủi cảo.
.....
Nhiếp Vô Danh ngồi ở chủ tọa, chân mày hơi nhíu.
Vốn dĩ anh ta cho rằng Vô Ưu sẽ ở Chu gia, không ngờ đến đây một chuyến chỉ là công dã tràng.
"Đội trưởng, Chu gia rất có tiền, chúng ta bắt họ đưa 180 vạn được không?" Nhất Chi Hoa cười nói.
"Đội tưởng, tên biếи ŧɦái này nói đúng, lúc trước anh ra quy định không cho phép dùng vũ lực để kiếm tiền, chúng tôi lại không thông thạo nghề gì, vẫn chưa biết bao giờ mới tìm thấy Nhiếp Vô Ưu, trong khoảng thời gian tìm kiếm đó, chúng ta phải ăn cái gì, uống cái gì đây?" Thần Hư Đạo Nhân nói.
"Vậy ý của các cậu là tôi với các cậu phải đi cướp của?" Nhiếp Vô Danh lạnh giọng.
"Đội trưởng, chúng tôi chỉ đùa thôi, tôi cực kì khinh thường loại chuyện cướp bóc đó! Cướp tận 180 vạn, còn không bằng tự lao động kiếm được 180 tệ!" Thấy Nhiếp Vô Danh không vui, Nhất Chi Hoa vội sửa lời.
"Đúng đúng đúng, tên biếи ŧɦái nói rất đúng! Về sau tôi cũng sẽ nỗ lực, bói quẻ cho nhiều người, chúng ta còn lo chết đói sao? Đội trưởng cứ yên tâm!" Thần Hư Đạo Nhân liên tục gật đầu cam đoan.
"Tôi cho các cậu thêm mấy tháng, nếu còn không tìm được Nhiếp Vô Ưu, tôi sẽ đập chết các cậu." Nhiếp Vô Danh lạnh giọng cảnh cáo.
Danh Sách Chương: